「Khoan đã, cô định đi đâu?」
「Đi đâu ư...? À, tôi được nghỉ phép nên tính tận dụng khoảng thời gian này cho thật ý nghĩa ấy mà.」
Tôi quay lại nhìn Victor, người đang níu giữ tôi.
Chẳng lẽ cuộc thương lượng đổ bể rồi sao? Tôi cứ ngỡ trong lòng mình đã tự động chấp thuận rồi cơ chứ.
「Được rồi, ta chấp nhận điều kiện của cô. Nhưng việc hái hoa Mady, hãy để người khác làm.」
Victor nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc.
Sao ngài ấy lại không muốn tôi đến vách đá có hoa Mady đến thế nhỉ?
「À, tôi... thật sự rất tự tin vào thực lực của mình.」
「Hả?」
Sao lại cau mày khó chịu thế kia chứ? Victor đúng là một người thất thường mà.
「Tôi không phải vì chút ma pháp mà tự phụ đâu. Tôi đã khổ luyện đến mức có thể hoàn toàn tự tin vào bản thân rồi.」
「...Nhìn cô, dù có không muốn thì ta cũng phải thừa nhận điều đó. Ta chỉ là... nói tóm lại, nơi đó rất nguy hiểm. Đổi lấy vô số sinh mạng mới có thể thu hoạch được một bông Mady. Người ta chết khi cố gắng lấy Mady cũng nhanh như chết vì bệnh đốm thôi.」
「Vậy trên vách đá đó có gì ạ?」
「Thú dữ khổng lồ, hoa và côn trùng mang kịch độc, địa hình không ổn định, chỉ cần lơ là một chút là mất mạng.」
Anh ta hạ giọng nói.
Cái tên "Rừng Chết" đúng là bị lu mờ hoàn toàn. Có nghĩa là đi vào khu rừng đó còn có thể sống sót trở về dễ hơn đúng không?
「Tôi sẽ ổn thôi. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.」
「...Khi cô nhìn ta với ánh mắt kiên định không hề lay chuyển như thế, ta biết mình không thể nói thêm lời nào nữa.」
Anh ta thở dài, như thể đã buông xuôi.
Thành công rồi! Vậy là có thể ngăn chặn được căn bệnh truyền nhiễm chết tiệt kia!
Thôi, vẫn chưa hái được Mady nên vui mừng sớm quá cũng chẳng ích gì. Nhưng tôi nhất định sẽ sống sót trở về cùng nó.
「Khi nào cô đi lấy Mady, ta cũng sẽ đi cùng.」
...Hả? Vừa nãy nói gì cơ?
Người vừa thốt ra câu đó là Victor đúng không? Không phải là một binh sĩ nào đó có giọng y hệt Victor chứ?
「Chắc là tôi nghe nhầm rồi.」
Tôi khẽ gõ nhẹ vào tai.
Cứ tưởng thính giác của mình tốt lắm chứ, lẽ nào cuối cùng cũng bị ảo thanh rồi sao?
「Ta sẽ đi cùng cô.」
Victor chỉ tay về phía tôi và khẳng định chắc nịch.
「Hả!?」
「Sao lại có phản ứng đó? Phải vui mừng hơn chứ. Ta sẽ đi cùng cô mà.」
Vị Vương tử này có hiểu rõ ý nghĩa lời mình nói không vậy? Xin đừng nói chuyện như thể đang dẫn con đi nhà trẻ như thế chứ.
「À thì, đó là nơi nguy hiểm đúng không ạ?」
「Đúng vậy. Vô cùng nguy hiểm.」
「Ngài là Nhị Vương tử của Vương quốc Lavall đúng không ạ?」
「Đúng. ...Cô muốn nói gì?」
Anh ta nhíu mày nhìn câu hỏi của tôi.
Người muốn nhíu mày là tôi mới đúng. Sao một vị Vương tử của một quốc gia lại muốn đi theo chuyến hành trình mạo hiểm tính mạng để lấy Mady chứ!?
「Chẳng có lợi lộc gì cho ngài đâu ạ?」
Victor vốn dĩ chỉ hành động khi có lợi cho bản thân.
「Không phải lợi dụng tôi sẽ hiệu quả hơn sao?」
Những gì tôi nói là đúng mà, đâu có sai tí nào đâu.
Thế mà... sao lại bị nhìn chằm chằm như thế này chứ!?