95
Nếu Tiểu thư Alicia mà bị đâm, thì sau này tôi biết sống ra sao đây?
Trước vũng máu đỏ tươi, cả người tôi run lẩy bẩy. Tôi rụt rè ngước nhìn về phía Tiểu thư Alicia.
…Xanh biếc.
Đập vào mắt tôi là mái tóc xanh thẳm tuyệt đẹp. Làn da ngăm cùng đôi mắt xanh trong veo. Ánh mắt ấy tràn ngập sát khí.
Tôi chưa từng thấy anh ấy có biểu cảm như vậy.
“…Duke.”
Tôi khẽ thì thầm, giọng nhỏ đến nỗi chẳng ai nghe thấy.
Con dao của gã đàn ông đang găm vào tay trái của Duke. Nói đúng hơn là đã xuyên thủng.
Vậy ra vũng máu trước mắt là của Duke sao?
Tiểu thư Alicia mở to mắt nhìn Duke.
Làm sao mà anh ta đột ngột xuất hiện ở đây được chứ… Ma pháp Dịch chuyển sao? Vậy nãy giờ anh ta đã làm gì? Chẳng lẽ lại đợi đến lúc người con gái mình yêu sắp chết mới chịu xuất hiện? Một Vương tử như vậy chỉ nên có trong truyện thôi!
Tôi trừng mắt nhìn Duke, thầm nghĩ.
…Ể?
Cơn đau trên cơ thể tôi dần dần dịu đi. Bỗng nhiên, một luồng sáng đen lấp lánh bao phủ lấy tôi.
Ma pháp Trị liệu?
Tôi liếc nhìn ra phía sau.
“Thật sự xin lỗi vì đã đến muộn.”
Đôi mắt màu tím thẫm của Henry đang lo lắng nhìn tôi.
“A, anh… anh là…”
Tôi nghe thấy giọng run rẩy của gã đàn ông.
Tôi nhìn về phía Tiểu thư Alicia và Duke. Gã đàn ông run lẩy bẩy lùi lại. Duke rút thanh kiếm đeo bên hông trái bằng tay phải, không chút do dự đâm thẳng vào tim gã.
Ánh mắt Duke nhìn gã đàn ông lạnh lẽo đến thấu xương.
“Tôi muốn tự tay giết hắn mà!”
Đó là câu đầu tiên Tiểu thư Alicia thốt ra. Cô ấy bĩu môi nói. Có vẻ như Tiểu thư Alicia đã có thể cử động được rồi.
Đứng bên cạnh, Duke nhíu mày nhìn vết thương của Tiểu thư Alicia. Và rồi, một luồng ánh sáng xanh biếc lấp lánh từ từ bao bọc lấy Tiểu thư Alicia.
Luồng sáng của Duke còn lấp lánh hơn cả của Tiểu thư Alicia, và cả của Henry nữa. Có lẽ vì anh ấy là Vương tử chăng?
…Đẹp thật, ma pháp ấy.
Cùng lúc Duke trị liệu cho Tiểu thư Alicia, anh ấy đã tạo một bức tường quanh căn nhà nhỏ này. Tiểu thư Alicia gọi đây là tường, nhưng nói đúng hơn thì đây là kết giới thì phải…?
Mà sao lại tạo tường làm gì nhỉ?
“Sao… lại là tường?”
Tiểu thư Alicia tròn mắt thì thầm. Có vẻ như cô ấy đã nói hộ điều tôi đang nghĩ.
“Để không ai từ bên ngoài quấy rầy.”
Duke lạnh lùng nói.
Quấy rầy… Vậy ra bọn chúng không phải đồng bọn của họ.
Tôi định ngồi dậy một nửa nhưng không thể dùng sức được. Henry lập tức nhận ra điều đó, đỡ lấy tôi và giúp tôi ngồi dậy. Rồi anh ấy từ từ mở lời.
“Jill và Alicia đột nhiên biến mất từ giờ nghỉ trưa, bọn anh đã cùng nhau tìm kiếm khắp học viện một lúc lâu. Nhưng không tìm thấy ở đâu cả, cũng không có bất kỳ manh mối nào.”
“Vậy mà anh lại tìm ra nơi này hay thật đấy.”
Nghe tôi nói, Henry cười khổ.
“Đêm hai đứa biến mất, Duke đã bắt được chủ mưu của ba tên này.”
““Hả?””
Tôi và Tiểu thư Alicia đồng thanh kêu lên.
Tìm ra chủ mưu ngay trong đêm đó ư? Hôm nay mới là ngày thứ hai kể từ khi chúng tôi bị bắt cóc… Đúng là nhanh thật.
“Này, chủ mưu đó vẫn còn sống đúng không? Tôi sẽ tự tay giết chết hắn!”
Tiểu thư Alicia nói với giọng điệu nghiêm túc.
…Cô ấy muốn giết chủ mưu đến vậy sao?
Tiểu thư Alicia nhướn một bên lông mày, dò xét nhìn Henry. Tôi thấy mặt Henry hơi giật giật.
“Người anh thấy đã là một chủ mưu đã chết rồi.”
Cả người tôi run bắn lên. Tiểu thư Alicia cũng trợn tròn mắt.
“Mọi thông tin cũng đã được hỏi hết rồi.”
…Thì ra, Duke không phải là Vương tử trong những câu chuyện cổ tích.
“Chủ mưu là quý tộc, nên việc san bằng cả gia tộc họ chắc tốn thời gian lắm nhỉ?”
Khi tôi nói vậy, Duke và Henry mở to mắt ngạc nhiên.
“Và rồi, anh đã cử những kẻ khác đến đây, nhưng toàn lũ vô dụng. Hơn nữa, chúng còn định giết Tiểu thư Alicia.”
Tôi nói với giọng điệu khinh thường những kẻ bên ngoài căn nhà.
“Có lẽ không phải đâu. Người cử họ đến đây chắc chắn là Quốc vương bệ hạ. Đúng không?”
Tiểu thư Alicia nói như thể đã hiểu ra điều gì đó. Trông cô ấy có vẻ vui vẻ. Henry gật đầu với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Ý anh là sao?”
“Tôi chỉ là một quân cờ thí mà thôi. Vì vậy, đây là cơ hội tuyệt vời để thăm dò sức mạnh của Thánh nữ.”
Tôi không tin vào tai mình khi nghe lời của Tiểu thư Alicia. Quốc vương lại có thể làm chuyện như vậy sao?
“Người cứu thế giới không phải là tôi đâu, Jill. Là Thánh nữ cơ. Cho dù tôi có đưa ra ý kiến thông minh đến mấy cũng vô ích.”
Tiểu thư Alicia có vẻ mặt mãn nguyện.
…Chắc hẳn trong lòng cô ấy đang nghĩ: “Đây mới đúng là ác nữ!”
“Việc san bằng gia tộc là thật, nhưng người cử Thánh nữ đến đây là Quốc vương bệ hạ.”
Henry trầm giọng nói khẽ.
Tôi cảm nhận được sát khí đáng sợ từ ánh mắt của Duke. Tôi giữ lại câu hỏi trong lòng rằng liệu anh ấy có không dám làm trái ý Quốc vương hay không.
Dù sao đi nữa, Quốc vương mà lại ngu ngốc đến mức này ư?
“Thành thật mà nói, những chuyện đó chẳng quan trọng gì cả.”
Tiểu thư Alicia có vẻ mặt thật sự không quan tâm đến những chuyện đó. Không giống như đang diễn kịch chút nào.
Có vẻ như Tiểu thư Alicia không hề bận tâm việc mình là quân cờ thí. Nói đúng hơn, cô ấy có vẻ rất hài lòng với vị trí hiện tại của mình.
Tiểu thư Alicia hít một hơi thật nhẹ rồi nhìn về phía Duke.
“Tôi chỉ muốn biết một điều duy nhất. …Ai là chủ mưu?”