I’ll Become a Villainess That Will Go Down in History

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

(Đang ra)

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

Shichino Riku

Chuyển sinh anh hùng cùng mỹ thiếu nữ nhóm chiến loạn ・ Đao kiếm ảo tưởng cố sự, khai mạc!

37 3372

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

50 392

Chuuko demo Koi ga Shitai!

(Đang ra)

Chuuko demo Koi ga Shitai!

Noritake Nao

Aramiya Seiichi là một nam sinh trung học bình thường… và tự nhận mình là một Otaku đam mê Eroge, cậu đã từ bỏ niềm tin vào con gái ở thế giới 3D vì một sự cố. Một ngày nọ, sau khi cậu đã mua một mớ v

67 6

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

118 124

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

5 2

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

60 34

200 - 299 - Chương 291

Căn bệnh truyền nhiễm đang hoành hành khắp Vương quốc Raval…

“Bệnh Ban Điểm sao?”

“Ừm, đúng vậy.”

“Vậy nguyên nhân của bệnh Ban Điểm đúng là từ sông Dagon sao?”

Ngày trước, trong tiết học ở Học viện Ma pháp, Jill từng giải thích. Thuốc chữa bệnh Ban Điểm chính là một loài hoa tên Madi. Nhưng vấn đề là mỗi năm chỉ thu hoạch được vài bông mà thôi. Toàn bộ đều bị giới quý tộc cấp cao chiếm đoạt cả. Chẳng trách dịch bệnh cứ mãi không dứt.

“Cô biết rõ đấy nhỉ. Chắc chắn là do vi khuẩn trong sông Dagon, nhưng nguyên nhân chính xác vẫn chưa được xác định. Mà nói đi, những thông tin này cô lấy từ đâu ra?”

“Chỉ là tôi có tìm hiểu qua một chút ạ.”

“Một chút thôi ư? Vậy cô cũng biết về hoa Madi sao?”

“Vâng. Đó là loài hoa nở trên những vách đá cao chót vót đúng không ạ?”

Victor không hề rời mắt, chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt tôi.

“Nghe đây, ở đất nước này, chỉ có giới quý tộc mới biết về sự tồn tại của hoa Madi. Dân thường thì cứ nghĩ rằng mắc bệnh Ban Điểm là cầm chắc cái chết. Chẳng có thuốc giải độc nào cả, họ chỉ có thể bị cách ly rồi chịu đựng đau đớn mà thôi.”

Anh ta đã nhìn thấu tôi không phải là một bình dân tầm thường.

“…Hoàng tử biết được bao nhiêu về thân phận thật của tôi?”

Trước câu hỏi của tôi, anh ta hít một hơi rồi mới đáp lời.

“Ta chỉ biết ngươi là một con nhóc ranh quỷ quái mà thôi.”

Làm gì có chuyện đó chứ… Hay là anh ấy nói vậy để không khiến tôi khó xử nhỉ.

“Đừng có nhầm tưởng là ta có hứng thú với ngươi đấy!”

"Từ nay con sẽ cẩn trọng lời nói hơn."

"Ừ. Bị người khác để ý không đâu cũng phiền phức."

Anh ấy nói rồi mở cửa phòng mình.

Anh ấy khéo léo dẫn mình vào phòng. ...Nhưng mà cứ đứng mãi trước cửa phòng nói chuyện bệnh truyền nhiễm cũng kỳ cục thật.

Tôi đi theo anh vào trong phòng. Căn phòng này khác với căn phòng lần đầu tôi gặp Victor.

Không có gì thừa thãi, chỉ có độc một chiếc giường trong căn phòng rộng thênh thang. Ôi chao, cái giường này sao mà "có mặt" thế không biết...

Ánh nắng chói chang từ ô cửa sổ lớn rọi thẳng vào phòng.

Con gái nhà lành chưa chồng mà vào phòng ngủ đàn ông thế này, có ổn về mặt đạo đức không nhỉ...? À mà thôi, đằng nào mình cũng chẳng được coi là con gái, nên chắc không sao đâu!

"Từ hôm nay, cô cứ ngủ ở đây."

"Con có thể ngủ trên tấm thảm mềm mại này cũng được ạ."

"Thường thì, dân thường sẽ mừng rỡ lắm khi thấy cái giường này đấy."

Dường như anh ấy cố ý nhấn mạnh mỗi chữ "bình thường". Có phải anh ấy muốn mình phản ứng như người bình thường không nhỉ?

Để sống sót ở đây, có lẽ mình phải diễn cho trót vai "thiếu niên bị trục xuất khỏi đất nước" chăng?

"Ôi chao! Thật là lộng lẫy! Đẹp đẽ và tráng lệ quá đi mất!"

Tôi đặt hai tay lên ngực, giả vờ xúc động mà nhìn quanh căn phòng.

...Mình còn thấy sởn da gà với cái màn kịch dở tệ này nữa là. Đúng là mình không có khiếu diễn xuất mà.

"Mắt cô trông vô hồn lắm."

"Đâu có thấy được đâu, vì bị vải che mà."

"Dù vậy vẫn biết."

Ối, không lẽ Hoàng tử cũng có mắt tinh như mình sao?