290
Quả nhiên, tôi lại được dẫn đến phòng của Victor. Cánh cửa này vừa to vừa lộng lẫy làm sao. Không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới làm nên được nó nhỉ?
Ôi, tôi chẳng muốn vào chút nào. Cứ như thể đã định sẵn là tôi phải ở lại đây vậy. ...Mà, thực ra thì đúng là vậy thật.
"– À, thưa Hoàng tử."
"– Gì?"
Victor rõ ràng lộ vẻ khó chịu khi nhìn tôi.
"– Xin Hoàng tử đấy, cho tôi nghỉ một ngày thôi cũng được. Không thì tôi chết vì kiệt sức mất!"
"– Ngươi không chết nổi đâu."
"– Chuyện đó... thì tôi cũng không phủ nhận."
Nhưng mà, tôi đâu thể cứ mãi nán lại trong Vương cung này được. Tôi muốn đến đấu trường thêm lần nữa để nắm rõ tình hình hiện tại. Với lại, tôi cũng muốn biết tình hình bên ngoài phố xá nữa chứ...
"– Sao ngươi lại muốn nghỉ đến vậy?"
"– Vì tôi muốn nghỉ ngơi ạ."
"– Nhìn ngươi xem, thể lực gần như đã hồi phục hoàn toàn rồi còn gì."
"– Hồi phục và nghỉ ngơi là hai chuyện khác nhau. Xin đừng đánh đồng như vậy. Cho tôi tự do một ngày thôi cũng được mà!"
"– Ngươi là kẻ tuyệt đối không được phép cho tự do."
"– Chuyện đó..."
Tuy tôi không phải là không hiểu ý Hoàng tử muốn nói gì, nhưng mà lời lẽ của ngài ấy thật quá cay nghiệt.
"– Ngươi muốn làm gì?"
Anh ta thoáng hiện lên vẻ mặt bất lực.
"– Ừm, tôi muốn đến đấu trường một lát ạ."
"– Không được."
"– Ơ, từ chối thẳng thừng vậy sao? Hoàng tử có thể suy nghĩ thêm một chút mà."
"– Bác bỏ. Chuyện này chấm dứt tại đây."
Thật là ngang ngược hết sức. Với cái tính cách này mà sao anh ta lại được nhiều người yêu thích đến vậy nhỉ? Ai cũng bị vẻ ngoài của anh ta lừa gạt hết rồi!
"– Xin hãy cho tôi biết lý do."
Tôi cố gắng kìm nén cơn giận và lên tiếng.
"– Hiện tại, đấu trường đó đang bùng phát một dịch bệnh."
Victor khẽ hạ giọng nói.