Rebecca từ vẻ ngạc nhiên chuyển sang chút sợ sệt.
“Đổi lại?”
Ta khẽ gật đầu.
Ta đã cứu mạng cô ta, dĩ nhiên phải có cái giá tương xứng chứ. Với Jill, cái giá ta nhận được là sự thông thái của hắn.
Qua vài câu nói chuyện, Rebecca có vẻ là một người hiểu chuyện.
Đôi mắt nâu nhạt, mái tóc bạc, gương mặt thanh tú toát lên vẻ thông minh, nhưng thân hình thì gầy gò, trông như bị suy dinh dưỡng nặng.
Tuổi cô bé chắc khoảng mười lăm…
“Rebecca, cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười lăm tuổi.”
Quả nhiên là mười lăm tuổi.
Xem ra ta cũng có mắt nhìn người đấy chứ.
Hơn nữa, cô bé này quả thật rất kiên cường. Dù cơn đau ở chân vẫn chưa dứt, nhưng lại không hề biểu lộ ra mặt. Lúc nãy chỉ là nhất thời hoảng loạn mà thôi.
Trán toát mồ hôi đầm đìa như vậy, chắc chắn là đang cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội.
“Từ giờ ta hỏi gì, cô phải trả lời thật lòng, không được nói dối.”
Ta cố ý dùng giọng điệu đầy uy áp mà nói với Rebecca.
Rebecca im lặng gật đầu.
“Vì sao cô lại cầu xin ta giúp đỡ?”
Có lẽ không ngờ sẽ bị hỏi câu này, Rebecca đơ ra.
Cô bé có thể cầu xin bất cứ ai đang nằm gục gần đó, nhưng không hiểu sao lại tìm đến ta.
Rebecca nhìn thẳng vào mắt ta.
“Người cô tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu. Một mùi mà trong ngôi làng này tuyệt đối không thể có được. Tôi đoán rằng cô chắc hẳn là người có thân phận cao quý.”
“Cô không nghĩ rằng nếu bám víu vào một người có thân phận cao quý như vậy, cô có thể sẽ bị giết sao?”
“Tôi không nghĩ một người có thể làm chuyện đó lại tự mình đến một nơi như thế này.”
Rebecca nhíu mày nói.
Nói cách khác, cô bé đã học được cách đưa ra những lựa chọn khôn ngoan để sinh tồn.
…À mà, ta đã dựng lên bức tường rồi, nhưng không hề nghe thấy tiếng la hét lớn nào, mọi người đang làm gì vậy nhỉ?
Ta chợt đưa mắt nhìn quanh.
Một vài người đang trừng mắt nhìn ta và cất tiếng… À phải rồi, bức tường này có khả năng cách âm mà. Vài người khác nhìn ta với vẻ ghen tị, vài người thì ngơ ngác.
Nhưng phần lớn mọi người lại nhìn ta với ánh mắt tràn đầy hy vọng, như thể ta là một vị cứu tinh.
…Không thể nào!
Rắc rối quá. Phải làm sao đây? Ta là ác nữ cơ mà. Cứu tinh là vai trò của Thánh nữ chứ.
Nếu cái danh “cứu tinh của ngôi làng này” gắn lên người ta thì đúng là ác nữ thất bại rồi.
Bằng mọi giá phải tránh được cái danh đó.
“Alicia?”
Jill cúi xuống nhìn mặt ta.
Ta nhẹ nhàng vuốt đầu Jill, rồi dùng hai tay túm lấy vạt áo rách rưới ở ngực Rebecca, kéo mặt cô bé lại gần mặt mình.
Ta thấy đồng tử Rebecca giãn lớn.
Khi mặt lại gần thế này, hóa ra có thể thấy rõ chuyển động của đồng tử người khác.
Cứ như tình huống vài giây trước khi hôn vậy.
“Rebecca, hãy trở thành cứu tinh của ngôi làng này đi. Đó chính là cái giá phải trả.”