「Tôi không hề biết là nó đã biến mất…」
「Chỉ đọc luận văn thì làm sao biết được thực tế bây giờ ra sao.」
Chẳng hiểu sao, tôi không còn cảm thấy ngán ngẩm nữa mà bắt đầu thấy cô ấy đáng thương.
Catherine Liz từng nói cô ấy học đến quên ăn quên ngủ.
Vì vậy, thành tích của cô ấy luôn đứng đầu. Bảng điểm thi học lực lúc nào cũng có tên cô ấy ngay dưới tên Công tước.
Tôi biết cô ấy đã nỗ lực rất nhiều. Thế nhưng, tôi vẫn không thể không so sánh cô ấy với Tiểu thư Alicia.
「Này, Zill, cậu có thể dạy tớ học được không?」
Một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng bay tới. Dù ghét Catherine Liz đến thế, nhưng tôi vẫn thấy bản thân hơi bị cuốn hút.
Để người nhỏ tuổi hơn dạy học, chẳng lẽ cô ấy không có lòng tự trọng sao? Hay cô ấy sẵn sàng vứt bỏ cả tự trọng để học hỏi về thế giới này?
「Vậy đổi lại, cô sẽ làm gì?」
「Tôi không có năng lực để chữa lành trái tim tổn thương của Zill. Nhưng tôi muốn tìm hiểu về cậu nhiều hơn.」
Hai người nói chuyện chẳng ăn nhập gì cả. Tôi biết có nói thêm cũng vô ích, vậy mà chân tôi lại không nhúc nhích. Có một phần trong tôi cảm thấy thật dễ chịu khi ở bên cô ấy.
Với lại, trái tim tôi có tổn thương đâu. Những chuyện tồi tệ xảy ra khi tôi còn bé ở ngôi làng nghèo giờ đây chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tất cả là nhờ Tiểu thư Alicia đã dành cho tôi quá nhiều tình yêu thương.
Tôi muốn lớn tiếng quát: "Đừng có tự tiện quyết định như vậy!", nhưng khi tưởng tượng ra vẻ mặt tổn thương của Catherine Liz, không hiểu sao tôi lại chẳng thể nói nên lời.
Rốt cuộc là sao đây… Đây là cơ thể của mình mà, sao lại không điều khiển được chứ.
「Zill.」
Nghe thấy giọng nói trầm ấm, trong trẻo ấy, tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng đi hẳn.
Là giọng của Công tước.
「Cậu đang làm gì ở đây?」
Anh ấy nhìn Catherine Liz đầy vẻ nghi ngờ. Vẻ mặt cô ấy hơi cứng lại.
「Không có gì cả. Chỉ là trò chuyện với Zill thôi.」
「Vậy, đã nói chuyện xong chưa?」
「Dạ rồi. Tôi định nhờ Zill dạy học cho mình.」
Cô ấy hơi nhếch môi, nở nụ cười ngọt ngào như tan chảy.
Được tôi dạy học mà cô ta vui đến vậy sao?… Sao mà thấy rợn người quá.
「Tôi chưa từng nói sẽ dạy cô bất cứ điều gì.」
「Hả? Nhưng vừa nãy…」
「Tôi chỉ hỏi cô sẽ làm gì đổi lại thôi, chứ tôi không hề có ý định dạy cô bất cứ điều gì…」
Người giám sát Catherine Liz. Đột nhiên, từ ngữ đó vụt hiện lên trong đầu tôi.
Đúng rồi, có lẽ tôi phải hoàn thành vai trò của Tiểu thư Alicia. Tôi sẽ là người kế tục những gì cô ấy đã làm.
「Zill?」
Chắc thấy tôi đột nhiên ngừng nói chuyện nên Catherine Liz nghi ngờ, cúi xuống nhìn mặt tôi.
「Được rồi. Tôi sẽ dạy. Nhưng cô phải thực sự nghiêm túc đấy.」
「Tất nhiên rồi!」
Vẻ mặt cô ấy chợt bừng sáng. Công tước không hề ngạc nhiên, chỉ lạnh lùng nhìn Catherine Liz.
「Cảm ơn cậu! Vậy, bây giờ tôi có tiết học đặc biệt nên đi đây!」
Cô ấy vẫy tay rồi rời đi.
…Có đủ mọi thuộc tính chắc mệt mỏi lắm đây.
「Khi ở một mình, đừng nên gặp cô ấy.」
Sau khi Catherine Liz khuất bóng, Công tước khẽ thì thầm.
「Tại sao?」
「Zill hoàn toàn không có ma lực mà.」
Chỉ một câu nói của anh ấy, tôi đã hiểu ra tất cả.
Cái cảm giác kỳ lạ vừa nãy là do ma pháp mê hoặc của cô ấy sao? Tôi hoàn toàn không có ma lực. Vì vậy, tôi không thể chống cự được chút nào trước ma pháp của cô ấy.
「Mà, với một người không có ma lực, tôi nghĩ cậu đã kháng cự khá tốt rồi đấy.」
「Anh đang khen tôi đấy à?… Sao tôi lại có cảm giác như đang bị trêu chọc vậy.」
Công tước nhếch mép cười trước lời nói của tôi.
À, thôi, tôi biết rồi. Công tước là kiểu người như thế đấy. Chẳng phải một vương tử lạnh lùng, ít nói và ngầu lòi gì đâu.
「Cậu đã luôn được ma lực của Tiểu thư Alicia bảo vệ. Mà, chắc cô ấy cũng không hề ý thức được điều đó đâu.」
Công tước nhìn xa xăm, khẽ nói.