Nền đất hơi trơn trượt, không khí ẩm thấp. Cứ như vừa mới có trận mưa rào. Dường như tiếng nước chảy đang dần vọng lại gần hơn.
Victor vừa khẽ chạm vào bức tường ẩm ướt, vừa dần tăng tốc bước chân.
“Đúng như lời cô nói, phía trước hẳn là có nước rồi.”
Giọng nói của chàng vang vọng khắp không gian.
Cứ như đang lạc vào một đường hầm vậy.
“Vậy nguồn gốc của hồ nước này là gì nhỉ?”
“Ta không rõ. …Theo cô thì nó là gì?”
Đừng có trả lời câu hỏi bằng câu hỏi chứ! Ta có tưởng tượng ra được đâu. Chuyện của đất nước này, hẳn là Vương tử sẽ rõ hơn nhiều chứ.
“Không trả lời được sao?”
“Có những giới hạn nhất định trong việc phỏng đoán chỉ bằng những kiến thức có sẵn mà thôi.”
“Cứ thử tưởng tượng xem. Cô vốn rất giỏi mấy chuyện đó mà, phải không?”
“Thật là ép người quá đáng… Một viên đá quý nhỏ chẳng hạn?”
“Không tệ.”
Ta chẳng biết câu trả lời nào mới đúng nữa. Mà, có lẽ vốn dĩ chẳng có câu trả lời đúng nào cả. Nhưng, cái loại sức mạnh này chắc chắn có liên quan đến ma pháp… À, thì ra là thế!
Vậy nên chàng mới muốn đi cùng ta sao? Nhưng ta vẫn chưa để lộ việc mình có thể dùng ma pháp mà…
Dù cho Vương tử có tinh ý đến mấy, cũng không thể nhận ra ta có ma lực được.
“Cô… có chỗ nào đó rất giống Albert.”
Hả, chàng vừa nói gì cơ?
Không được, Alicia. Tuyệt đối không được để lộ sự bối rối ra ngoài.
“Ta không muốn bị so sánh với ông lão đó đâu.”
“Vô lễ thật đấy.”
“Chẳng phải vì chúng ta đều có tóc đen nên chàng mới nghĩ vậy sao?”
“Ta đang nhìn mặt cô đấy.”
À, đúng rồi. Ta đã bị lộ mặt rồi mà.
“Cô có biết Albert không?”
Ta không nói gì. Nói đúng hơn, nếu trả lời lỡ lời thì mọi chuyện sẽ bại lộ mất, nên ta chẳng thể nói gì cả.
Chắc chắn Victor biết rõ ta đang giả vờ không biết gì.
Chàng đến đây cùng ta là vì nghĩ ta có quan hệ huyết thống với ông ấy, phải không? Vì ta có khả năng sử dụng ma pháp.
Để ông lão đó phải bơi qua cái hồ này thì quả là quá sức. Chắc chắn một người trẻ như ta sẽ tốt hơn nhiều.
“Ta sẽ đổi cách hỏi. Cô có cảm nghĩ gì khi nhìn thấy ông ấy không?”
Victor quay đầu nhìn ta.
Victor biết chuyện ông lão và mọi người đã bị trục xuất khỏi đất nước. Chàng cũng biết tuổi của ta. Điều đó có nghĩa là chàng có thể dễ dàng đoán ra ta và ông lão chưa từng gặp mặt nhau.
Có nói dối cũng chẳng có ý nghĩa gì với chàng. Thế nhưng, ta cũng không thể để lộ thân phận của mình ngay lúc này.
“Ta không biết chàng đang tưởng tượng ra điều gì, nhưng đừng tự ý phán xét. Ta không có liên quan gì đến ông ấy cả.”
“Hãy biết thân phận của mình đi chứ? Cô đang nói dối ai vậy?”
Vừa nói dứt lời, chàng liền mạnh bạo túm lấy vạt áo trước ngực ta.
Giọng nói mạnh mẽ và có phần thô bạo. Ánh mắt sắc lạnh. Không khí lập tức đóng băng. Cái không khí như sắp giết người đó khiến ta suýt chút nữa đã hoảng sợ.
Không được để lộ thái độ yếu đuối vào lúc này. Ta tự cổ vũ bản thân, nở một nụ cười nhẹ đầy tự tin.
“Nếu ta nói mình có quan hệ huyết thống với ông ấy thì chàng sẽ làm gì? Tống ta vào ngục tối sao? Hay là sẽ tiếp đãi ta chu đáo? …Vì sao Vương tử lại đi cùng với ta?”
Ta nhận ra lực nắm trên người mình của Victor đã nới lỏng đi một chút khi ta hỏi.
“Con người có thể lợi dụng thì cứ việc lợi dụng. Ta rất an tâm vì Vương tử có cùng suy nghĩ với ta. Vậy nên, khi thời cơ đến, ta cũng sẽ để Vương tử lợi dụng mình thật tốt đấy.”
Chàng từ từ buông tay ra khỏi người ta.
“…Thật sự, những đứa nhóc như cô thật phiền phức.”
Chàng khẽ cười khổ, như thể đã chấp nhận mọi chuyện. Sau đó, chàng quay người về phía trước và tiếp tục bước đi.