Cùng lúc Kii bay vút lên trên, chúng tôi cũng ra sức vùng vẫy để ngoi lên theo. Chắc hẳn giờ phút này, tôi và Victor đều đang lộ rõ vẻ mặt vô cùng khổ sở. Một ác nữ thì lúc nào cũng phải giữ phong thái ung dung tự tại, thế mà…
“Sắp rồi!”
Vừa nghe tiếng cô ấy, chúng tôi đã trồi lên khỏi mặt nước và hít một hơi thật sâu.
“Hộc hộc hộc!”
Dù thở hổn hển, tôi vẫn cố gắng lê bước đến chỗ vách đá. Tôi không còn chút sức lực nào. Không biết từ đây có thể quay về mặt đất được không nữa.
“Đây là nơi chúng ta đến đầu tiên à?”
Victor vừa điều hòa hơi thở, vừa đưa mắt nhìn quanh. Sao anh ta lại khỏe như thế chứ? Siêu nhân à? Lẽ ra anh ta nên thở dốc hơn, cho tôi thấy bộ dạng kém oai phong một chút cũng được mà. Tôi thật sự không muốn anh ta lại nhanh chóng nắm bắt tình hình như thế. Nó làm tôi cảm thấy mình thật vô dụng.
“Hai người có chức năng tim phổi kiểu gì mà siêu thế…?”
Kii mở to mắt nhìn chúng tôi. Được một cô tiên với vẻ mặt thản nhiên như thế khen chức năng tim phổi thì… tôi cũng chẳng biết nói gì hơn.
Tôi leo lên vách đá, lấy miếng vải ướt sũng che mắt. Tuy khó chịu kinh khủng nhưng cũng đành chịu thôi. Chuyện này thì phải cố gắng nhẫn nhịn.
“Cô còn có thể quấn lại thứ đó sao?”
“Tôi đâu có muốn làm thế!”
“Nếu để Albert biết thì phiền phức lắm.”
“Đừng có nói gì với anh ấy!”
“Tôi đâu có rảnh rỗi mà lắm chuyện như thế.”
…Thật bất ngờ. Tôi cứ nghĩ Victor sẽ thấy chuyện này thú vị lắm chứ. Chẳng lẽ anh ta làm vậy vì tôi sao? Không, anh ta đâu phải người đàn ông tốt bụng đến thế.
“Mà này, nếu cô muốn biết chuyện của Albert, cứ đến cái tháp kia là lúc nào cũng biết được thôi.”
“Cái tháp nào?”
“Là cái tháp không thể lên được tầng trên cùng ấy. Chỗ đó có ma pháp đúng không? …Đó là nơi Albert dùng để nghỉ ngơi đó. Ngay cả tôi cũng không vào được, nhưng lũ trẻ con thì có thể vào được phải không?”
Tôi có cảm giác như mọi chuyện của mình đều đã bị Victor nhìn thấu rồi.
“Tôi sẽ không đi đâu. Tôi sẽ không tự mình lao vào chỗ nguy hiểm như thế đâu.”
“…Không, cô sẽ đi thôi.”
Anh ta đã nói trước rồi. Cứ như thế này thì tôi lại càng không muốn đi, nhưng trong lòng lại có cảm giác một ngày nào đó mình sẽ đi mất. Tôi ghét việc phải làm theo lời Victor nói, nhưng đồng thời, tôi cũng ghét bỏ lỡ cơ hội để tìm hiểu về ông lão… Thôi thì cứ thuận theo dòng chảy của thời gian vậy!
“Có người đến kìa!”
Trong lúc tôi đang tự mình suy nghĩ vẩn vơ, có tiếng người vọng lại từ con đường chúng tôi vừa đi vào. …Chắc là Đội trưởng Marius và Ceres. Thật đáng ghen tị khi họ có thể quay lại con đường cũ.
“Á á á á á á!”
Tiếng la hét tuy nhỏ nhưng tôi nghe rất rõ. …Đó là tiếng hét.
“Họ đã đi nhầm đường rồi!”
“Cái gì?”
“Tốt nhất là nên chạy trốn nhanh đi.”
“Cô nói cái gì?”
Victor nhìn tôi để xác nhận lại lời Kii nói.
“Cô ấy bảo là nên chạy trốn nhanh đi.”
“Lý do?”
“Tôi không biết, nhưng nghe thấy tiếng la hét của Đội trưởng Marius và Ceres thì có vẻ rất tệ rồi đó.”
“Nếu tệ thì phải nói với giọng hoảng hốt hơn chứ! Với lại, tôi có nghe thấy tiếng của bọn họ đâu.”
“Á á á á á á! Đừng đến đây!”
Sao mà đúng lúc thế không biết. Lần này thì Victor chắc chắn phải nghe rõ rồi.
“Cái hồ này rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy…”
“Đang có ma pháp được sử dụng mà, có chuyện gì xảy ra cũng chẳng có gì lạ đâu.”
“Sao cô lại bình tĩnh đến thế? Ở đây chẳng có ai bình thường cả.”
Thật là vô lễ! Tôi hoàn toàn bình thường mà.
“Vương tử ơi~! Xin hãy chạy trốn nhanh lên~!”
Ceres vừa nói vừa lao ra với vẻ mặt kinh hoàng. Sau đó, Đội trưởng Marius cũng xuất hiện, chậm hơn một chút. Đội trưởng Marius, với thân hình to lớn như vậy mà có thể chạy nhanh đến thế sao. Nói gì thì nói, đội trưởng vẫn thật đáng nể.
“Cái gì thế kia?”
Tôi cũng nhìn theo hướng mắt của Victor. …Cái gì thế kia? Một lượng lớn đầu lâu đang lăn về phía chúng tôi. Sao tự nhiên lại biến thành cảnh phim kinh dị hài thế này? Làm thế nào mà một đống đầu lâu lớn như vậy lại có thể chứa được ở bên trong đây chứ?
Tôi nhìn sang Kii. Cô ấy đưa một tay ra sau đầu, lè lưỡi một cách tinh nghịch.
“Chạy nhanh thôi!”
Victor nắm lấy tay tôi và lao thẳng xuống hồ độc.