「Hơn cả mấy chuyện đó, mau nói cách ra khỏi đây đi!」
Giọng Victor khiến tôi giật mình. Nước đã ngập đến ngang ngực rồi.
「Nóng nảy ghê.」
「Nếu cô tạo ra chỗ này, chẳng lẽ không thể ngừng nước lại sao?」
「Không được đâu. Chỗ này sụp đổ hoàn toàn rồi. Hư hại đến mức không sửa được nữa.」
Cô ta đáp lại một cách thản nhiên.
「Vậy thì mau nói đi. Thoát ra từ đâu đây?」
Cô tiên chăm chú nhìn tôi.
Mình nói gì lạ sao? Rõ ràng nãy giờ cứ lặp đi lặp lại một câu mà.
「…Trước khi đó, cho tôi xác nhận một chuyện được không?」
「Chuyện gì?」
「Sao cô không dùng ma pháp?」
Nghe cô ta hỏi, tôi liếc nhìn sang Victor. Chỉ vậy thôi mà cô tiên dường như đã hiểu ý.
Dù biết tôi có ma lực, tôi vẫn muốn giấu là mình không dùng được ma pháp. Chắc là khó, nhưng vẫn nên tránh lộ ra trước mặt anh ta.
「Ra vậy. Thôi, không muốn dùng thì cũng được. …Cô tên gì?」
「Lia.」
Để phòng hờ, tôi đáp bằng cái tên khi đang giả trai.
「Tôi tên Kii. Rất vui được gặp cô, Lia.」
Giới thiệu xong, cô ta khẽ vẫy cánh, bay vút khỏi tay Victor.
Nhìn cô tiên tự do vẫy cánh bay lượn, muốn đi đâu thì đi, tôi có chút hâm mộ.
「Lặn xuống.」
Cô ta nói rồi lao thẳng xuống nước với tốc độ kinh hồn.
「Lại chuyện gì nữa đây?」
「Lặn thôi.」
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi dìm mình xuống nước. Dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Victor cũng làm theo, lặn xuống.
Dưới nước, Kii đang phát ra ánh sáng.
Thật là thần bí làm sao. Nếu tôi là họa sĩ, nhất định sẽ vẽ lại cảnh này.
「Theo tôi.」
Phản ứng với giọng nói trong trẻo, nghe rõ mồn một cả dưới nước của cô ta, tôi bắt đầu di chuyển theo hướng Kii đi.
Bơi lội tốn sức kinh khủng ấy chứ. Hoàn thành nhiệm vụ này xong, tôi phải ăn thật nhiều bánh macaron ngọt ngào mới được. Đất nước này cũng có macaron đúng không nhỉ?
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa cố gắng hết sức di chuyển, bám sát Kii để không bị bỏ lại.
Giữa đường, tôi nhìn thấy tấm vải che mắt mình vừa tháo ra lúc nãy, bèn vội vàng túm chặt lấy.
Nếu để lộ đôi mắt này mà gặp những người khác thì phiền phức lắm.
「Nước này không có độc đâu, hít vào cũng không sao.」
Dù cô ta có tự hào nói vậy thì…
Không có độc thì sao chứ, con người có thở được dưới nước đâu, hít vào vẫn khổ sở như thường.
Cô ta chui vào sau thác nước, chúng tôi cũng đi theo. Ở đó có một cái hang nhỏ, bị kẹp giữa hai tảng đá.
Chắc đây là lối ra nhỉ. …Kii thì có thể chui lọt, nhưng chúng tôi thì có cố gắng đến mấy cũng chịu.
Tôi quay sang nhìn Victor. Anh ta lập tức hiểu ra phải làm gì, bèn tiến lại gần tảng đá.
Và rồi, anh ta bắt đầu dốc sức phá vỡ những tảng đá xung quanh. Dù bị áp lực nước cản trở, anh ta vẫn cố gắng hết sức bám vào và dỡ bỏ từng tảng đá một.
Tôi muốn giúp lắm, nhưng hai người cùng làm có khi lại vướng víu. Tôi và Kii chỉ có thể đứng nhìn.
「A! Mở rồi!」
Ngay khi Victor phá vỡ một tảng đá lớn, con đường lập tức mở ra.
Chúng tôi điên cuồng bơi về phía đó. Không thở được, tôi thấy vô cùng khó khăn.
「Bên này! Nhanh lên!」
Nghe lời thúc giục của Kii, tôi dốc hết sức lực còn lại để tiến về phía trước. Hôm nay thôi mà hình như tôi đã sụt mất hai cân rồi.
Nếu muốn giảm cân thì hãy đến Rừng Chết! Chắc có thể làm một cái quảng cáo như vậy.