Nghe nói thư viện của gia tộc Williams là nơi lớn nhất trong giới quý tộc, chỉ sau thư viện Vương cung.
Quả thật nó rất rộng lớn. Đến nỗi tôi cứ ngỡ mình sẽ lạc lối mất. Mà nói ra thì, đây là lần đầu tiên trong đời tôi đặt chân đến nơi này. Những giá sách cao gấp đôi người tôi cứ thế kéo dài tít tắp đến tận cuối tầm mắt. Hơn nữa, đáng ngạc nhiên là thư viện này còn có cả tầng hai nữa. Chắc phải mất cả ngày trời mới tìm được cuốn sách mình cần mất thôi.
Biết làm sao bây giờ...?
Thôi thì, tôi cứ đi loanh quanh xem sao. Thế mà mãi vẫn chẳng tìm thấy cuốn sách nào về ám ma pháp. Nào là truyện cổ tích, sách về thực vật, sách về động vật, sách y học... Không có! Chẳng thấy một cuốn sách ma pháp nào cả.
Nếu hỏi ai đó thì chắc sẽ tìm thấy ngay thôi, nhưng để lộ chuyện mình đang muốn học ám ma pháp thì với tư cách một ác nữ, tôi thấy thật chẳng ra thể thống gì. Phải lén lút học thật nhiều ám ma pháp mới đúng chứ.
Mà thôi, không tìm được sách thì làm sao mà học được đây. Cứ từ từ dành thời gian mà tìm vậy. ...Nhưng mà lãng phí thời gian tìm kiếm thế này thì phí quá. Tôi phải trở thành một tồn tại vượt trên cả Nữ chính kia mà. Phải mau chóng trau dồi thêm kiến thức.
Thôi được rồi, mỗi ngày tìm khoảng ba mươi phút, nếu không thấy thì hôm đó bỏ cuộc, đọc sách khác vậy.
Dù sao thì, hôm nay tôi cũng đã tìm được khoảng ba mươi phút rồi, vậy là đủ. Tôi cầm lấy cuốn sách về thực vật đang bày ngay trước mắt.
Chỉ khoảng một tiếng đồng hồ là tôi đã đọc xong cả cuốn sách rồi. Đọc thấy vui ghê. Cuốn sách đó viết về các loại thực vật. Toàn là những loài cây mà kiếp trước tôi chưa từng thấy, đọc thú vị vô cùng. Nào là cây biết bay, cây phát sáng, đủ loại thực vật kỳ diệu!
Thôi thì hôm nay cứ đọc sách về thực vật vậy. Tôi bắt đầu đọc cuốn sách viết về công dụng của các loài thực vật.
"Tiểu thư Alicia ơi~"
Giọng của Rosetta vang lên. Lúc đó tôi mới giật mình nhận ra đã mười tiếng trôi qua kể từ khi mình bắt đầu đọc sách. Có vẻ như tôi đã quá tập trung đọc mà quên cả ăn trưa. Nhìn đồng hồ thì đúng sáu giờ tối rồi. Ôi, đã đến giờ ăn tối rồi sao.
"Tiểu thư Alicia ơi~"
Giọng Rosetta lại tiếp tục vọng đến.
Phải đi nhanh thôi. Tôi đặt cuốn sách xuống. Nhìn chồng sách mình vừa đọc xong mà tôi cũng phải ngạc nhiên. Rốt cuộc mình đã đọc bao nhiêu cuốn sách thế này nhỉ...?
Một, hai, ba... hai mươi ba cuốn.
Mười tiếng mà đọc được hai mươi ba cuốn... Trong khi cuốn đầu tiên mất cả tiếng đồng hồ... Có lẽ tốc độ đọc của mình đã nhanh hơn nhiều rồi chăng? Bây giờ nghĩ lại thì lúc nãy tôi đã đọc một cách cực kỳ tập trung.
"Ọc... ọc..."
Tiếng bụng tôi kêu vang dội cả thư viện.
...Đói khủng khiếp luôn rồi.
Thôi thì, lý do tại sao mình đọc nhanh được như vậy, để sau rồi tính. Tôi vội vàng chạy thẳng đến bàn ăn.