9
9
Nhìn xuống đất, một quả táo đã bị chẻ đôi đang lăn lóc.
Trời ơi, thành công thật rồi!
Ngẩng mặt lên, tôi thấy ai nấy đều trợn tròn mắt. Cứ như đôi mắt đẹp đẽ của họ sắp rớt ra ngoài vậy. Tôi chỉ mong họ đừng đứng đơ ra như tượng sáp thế này chứ. Làm sao để phá tan bầu không khí cứng nhắc này bây giờ?
Hay là, đây chính là cơ hội vàng để khẳng định mình là một ác nữ đây?
Tôi hít một hơi thật sâu, ưỡn thẳng lưng, rồi nhìn thẳng về phía mọi người.
"Các anh, em đã nói đừng có coi thường em rồi mà. Em muốn trở nên mạnh mẽ. Em có mục tiêu của riêng mình. Vì mục tiêu đó, dù có khó khăn đến mấy em cũng sẽ vượt qua!"
Đúng là lời thoại của một nữ phản diện đích thực! Tuyệt vời quá đi mất, mình ơi. Vì mục tiêu của bản thân, mình có thể làm được mọi thứ mà.
Ngay cả cô ác nữ trong truyện cổ tích mình mới đọc gần đây, mê trai đến mức đi khắp thế gian gom về mấy vạn người, vậy mà cuối cùng chỉ giữ lại vài người bên cạnh. Từng người một cô ta đều phải tự mình kiểm tra rồi mới chọn đó.
Không biết mất bao nhiêu ngày nhỉ. Chắc chắn đó là một công việc cực kỳ vất vả. Thế mà cô ta vẫn hoàn thành được. Đúng là ác nữ thật đáng nể!
“Tuyệt vời thật!”
Người đầu tiên thốt lên là Công tước Duke.
Công tước Duke khẽ nhếch môi, chăm chú nhìn tôi.
Xin đừng nhìn em chằm chằm như thế chứ. Ngài nên hiểu rõ hơn vẻ đẹp của chính mình đi chứ. …Tự nhiên thấy hơi ngượng ngùng. Thôi nào, mình phải quen với chuyện này thôi. Giờ đâu phải lúc để xấu hổ. Mình sẽ trở thành ác nữ kia mà.
Anh cả Albert tiến lại gần tôi, nhặt nửa quả táo lên. Anh ấy chăm chú nhìn nó, rồi quay sang nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, không còn nụ cười dịu dàng thường ngày nữa.
“Em thật sự muốn học kiếm thuật sao?”
Em đã nói thế ngay từ đầu rồi mà, hình như anh vẫn chưa hiểu thì phải.
Tôi gật đầu thật mạnh.
Anh cả Albert suy nghĩ một lát rồi khẽ thì thầm, “Được thôi.”
Ơ, anh vừa nói “được thôi” thật sao?
Vậy là cuối cùng em cũng được học kiếm thuật rồi ư?
“Thật á?!”
Tôi đã lỡ buột miệng nói ra điều mình vừa nghĩ trong lòng.
…Thôi rồi. Vừa nãy còn diễn vai ác nữ hoàn hảo đến thế, vậy mà đến phút cuối lại hỏng bét.
Thôi kệ đi, ai mà chẳng vui sướng nhảy cẫng lên khi biết mình được học kiếm thuật, sau khi bị coi thường đến vậy chứ.
Nhưng mà lúc nãy mình diễn vai ác nữ quá đỉnh rồi, nên lần này coi như huề vốn đi.
Vẻ mặt anh cả Albert giãn ra.
“Thật mà.”
Anh ấy vừa xoa đầu tôi vừa dịu dàng nói.
Lúc nãy bị anh ấy chạm vào đầu còn thấy bực bội, vậy mà giờ lại thấy vui sướng khôn tả.
Cứ như thể mình được công nhận vậy, cảm giác tuyệt vời không gì sánh bằng. Tôi vui quá đến mức ôm chầm lấy anh cả Albert.
“Cảm ơn anh! Em yêu anh cả Albert nhất!”
Cảm giác này sao mà giống hệt mình trước khi lấy lại ký ức tiền kiếp vậy nhỉ.
À không, có hơi khác một chút. Hồi đó mình còn bám dính lấy anh ấy hơn nhiều.
“Albert, mặt chú cứ toe toét ra kìa.”
“Chắc là đang ngượng đấy chứ gì.”
“Sướng nhé, anh Al.”
Ơ, anh cả Albert, mặt anh đang toe toét thật sao? Em muốn nhìn quá đi.
Khi tôi ngẩng mặt lên, anh ấy đã trở lại với vẻ mặt dịu dàng thường ngày rồi. …Chán ghê.
À! Đúng rồi, mình phải đến thư viện thôi.
“Vậy thì, các anh, hẹn gặp lại sau nhé!”
Vừa nói, tôi vừa chạy nhanh ra khỏi đó.