I’ll Become a Villainess That Will Go Down in History

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

138 5473

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

354 11840

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

340 12943

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Gió Mùa Ấm Áp

(Đang ra)

Gió Mùa Ấm Áp

夜影恋姬 ; Dạ Ảnh Luyến Cơ

Sống lại một đời, hay là... đừng làm "chó liếm" nữa?

60 257

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

590 15531

400 - 499 - Chương 420

「Đây là cái gì thế này?」

Ông Will nhíu mày, đăm đăm nhìn vào ma pháp trận.

Ma pháp trận này, ta đã nghĩ ra khi tự nhốt mình trong căn nhà nhỏ suốt hai năm. Không ngờ lại có ngày phải dùng đến nó.

Tên của nó thì…! ……Ta còn chưa nghĩ ra nữa. Hay là bây giờ đặt đại một cái tên nhỉ?

「Đây là ma pháp trận ta chưa từng thấy bao giờ.」

「Đẹp chứ?」

Dù đang ngã quỵ, ta vẫn nở một nụ cười tươi tắn.

Đây là một ma pháp trận kinh khủng, có thể cho đối phương thấy ký ức hạnh phúc nhất và ký ức đau khổ nhất của họ. Nhờ đó, ta có thể nhìn thấu điểm yếu của kẻ địch. Có một điểm hơi phiền phức là: ma pháp trận này có thể bố trí ở bất cứ đâu, nhưng để kích hoạt năng lực thực sự, đối phương phải đến thật gần ta.

Dù hơi do dự khi sử dụng nó, nhưng để trở nên xảo quyệt, ta phải hy sinh cả trái tim mình. Chắc hẳn sự xảo quyệt là như vậy.

Dù bản thân cũng phải chịu tổn thương, nhưng ta không còn cách nào khác ngoài việc vùng lên.

「Alicia lúc nào cũng khiến ta kinh ngạc.」

Ngay khoảnh khắc ông Will vừa dứt lời, ma pháp trận của ta bắt đầu phát sáng rực rỡ. Ánh sáng chói lòa tỏa ra khiến ta vô thức nheo mắt lại.

Đây là lần đầu tiên ta dùng ma pháp này, nên cũng chẳng biết sẽ thế nào. Ta có khi lại là một kẻ thích đánh cược cũng nên.

Bởi vì, nếu ma pháp này không kích hoạt thành công, Alicia Williams đã chết ở đây rồi. ……May mắn cũng là một phần thực lực mà.

Khi ta nhận ra thì mình đã ở trong ký ức của ông Will.

……Đây là Vương cung sao?

Ta đảo mắt nhìn quanh Vương cung, trông vừa quen vừa lạ.

Ký ức thời trẻ của ông Will…… nghĩa là, ta sẽ thấy cảnh ông ấy bị móc mắt sao? ……Dù không muốn nhìn, nhưng đó là đặc tính của ma pháp này mà.

「Mẹ ơi!」 Từ cuối hành lang vọng lại tiếng một cậu bé trong trẻo. Một cậu bé với đôi mắt sáng ngời đang chạy về phía này.

Ta bị cuốn hút bởi mái tóc màu xanh lam nhạt và đôi mắt xanh biếc trong suốt như viên bi ve của cậu bé. Cậu thấp hơn ta rất nhiều, trông còn rất nhỏ, cỡ năm tuổi chăng…?

Mà sao mà đáng yêu thế này! Đây thật sự là ông Will lúc nhỏ sao?

Dễ thương quá mức cho phép rồi……

Mà nói thật, khuôn mặt này sau này chắc chắn sẽ rất sáng láng. Quả nhiên là Hoàng gia. Cái vẻ rạng rỡ này khác hẳn người thường.

Ta hướng ánh mắt về phía cậu bé đang chạy. Ở đó có một người phụ nữ xinh đẹp, đầy uy nghi đang đứng.

Vừa thấy ông Will, người phụ nữ đó liền khẽ nở một nụ cười dịu dàng và gọi: 「Will.」 Trong khoảnh khắc, ta hiểu ra rằng bà ấy chính là mẹ của ông Will.

「Will, đừng làm phiền Karen nữa.」

Từ phía sau ông Will, có người đang đi đến với vẻ điềm tĩnh. Ta mở to mắt nhìn chàng thanh niên trẻ trung, tuấn tú.

……Đó là ông nội ta phải không?

Mái tóc đen nhánh, đôi mắt màu tím…… Đẹp trai quá! Đúng là ông nội của ta có khác.

Hình như, hồi nhỏ ông nội và những người khác đã chăm sóc ông Will thì phải. ……Có những người như ông nội làm gia sư, người bình thường chắc phải chạy mất dép rồi.

Ông Will cũng có khi nào là đã chạy trốn khỏi đó không nhỉ?

「Hoàng hậu nương nương.」 Ông nội ta cúi đầu.

「Ta đã bảo đừng gọi là Hoàng hậu nương nương mà.」

Người mẹ của ông Will vừa ôm lấy ông Will đang chạy đến, vừa nói với vẻ hơi bất mãn.

「Vâng, Karen.」

Khi ông nội ta sửa lại cách gọi, bà ấy liền mỉm cười mãn nguyện.

……Đây là ký ức hạnh phúc của ông Will sao?