425. Jill, mười hai tuổi.
Mọi người đều vội vã chạy đến bên ông khi thấy tình trạng của ông đột ngột chuyển biến xấu. Ngay cả Quốc vương cũng gác lại công việc để đích thân đến thăm ông.
Vốn dĩ, dân thường không được phép bước chân vào Vương cung, nhưng lần này, chỉ Nate và Rebecca được đặc cách cho phép.
Trong phòng lúc này có tôi, Quốc vương, Henry, Mel, Nate và Rebecca.
Cả căn phòng chỉ còn văng vẳng tiếng thở dốc đầy khó nhọc của ông.
Tôi siết chặt bàn tay nhỏ bé, gầy guộc của ông.
Nhìn ông khổ sở như vậy, tôi chỉ muốn ông được thanh thản càng sớm càng tốt. Thế nhưng… việc ông rời xa thế gian này lại là điều tôi không muốn nhất.
Thật đau lòng khi nhìn ông, giờ đây đã không thể thốt ra thêm lời nào. Dù vậy, tôi vẫn muốn ở bên ông cho đến giây phút cuối cùng.
…Trong thâm tâm, tôi vẫn mong Alicia sẽ đến.
Tôi từng nghĩ cô ấy chắc chắn sẽ xuất hiện ở đây để tiễn ông lần cuối, nhưng có lẽ cô ấy sẽ không đến.
Giá như ông có thể gặp Alicia lần cuối…
Chắc hẳn, Alicia đã biết ông đang lâm trọng bệnh. Dù vậy, chắc cô ấy vẫn còn những việc phải làm ở đất nước Laval.
“Cháu tin Alicia ở đất nước Laval vẫn rất khỏe mạnh.”
Giọng nói của tôi lúc này, chắc ông không còn nghe thấy nữa. Dù biết vậy, tôi vẫn tiếp tục nói.
Nhìn ông lão khó nhọc hít thở, từng tiếng “khì khì” nặng nề, tôi chỉ mong ông đừng chịu thêm đau đớn nào nữa.
Có lẽ vì tôi vẫn mong ông ở lại thế gian này, nên ông trông như đang cố gắng sống một cách tuyệt vọng.
“Nhìn Alicia dần trở nên mạnh mẽ để bảo vệ những người thân yêu, cháu cũng thấy mình cần phải cố gắng. Nhờ vậy mà cháu đã có thể điều chế ra thuốc chữa bệnh ban. Ông ơi, cảm ơn ông đã đưa Alicia đến bên cháu. Cảm ơn ông đã sống đến bây giờ, dù cho đất nước này từng khiến ông phải chịu khổ. Cảm ơn ông đã gặp gỡ cháu… Ông hãy yên nghỉ nhé.”
Tôi khẽ run giọng nói.
Ngay khi tôi vừa dứt lời, ông đã siết chặt lại tay tôi bằng chút sức lực cuối cùng. Ông điều hòa hơi thở rồi mở miệng.
“…Gặp… Alicia… rồi…”
Gặp Alicia rồi sao…?
Có lẽ ông đang mơ. Mong rằng đó là một giấc mơ đẹp…
“Ta từng nghĩ cuộc đời mình thật vô vị… nhưng… thật sự rất thú vị.”
Ông nói bằng một giọng dứt khoát.
Tôi có cảm giác như tất cả mọi thứ đều gói gọn trong từ “thú vị” ấy.
Sau câu nói đó, ông lão lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng.