185
“Tôi nghe nói cô đã ức hiếp Riz hiền lành.”
Một người phụ nữ có lẽ trạc tuổi hoặc lớn hơn mẹ tôi một chút là người đầu tiên lên tiếng. Giọng gì mà yếu ớt thế không biết. Lẽ nào đứng trước một quý tộc như mình mà cô ta lại sợ sệt đến thế sao? Tuyệt vời! Ác nữ là phải khiến người ta sợ hãi mới đúng chứ.
“Tôi không rõ định nghĩa của việc ức hiếp là gì, nhưng tôi không nhớ mình đã từng làm điều gì đê tiện với cô ấy theo kiểu hội đồng.”
Đột nhiên, một người phụ nữ đẫy đà lên tiếng, giọng vang vọng khắp căn phòng. “Bọn tôi đã nghe đủ thứ chuyện khi các học sinh Học viện Ma pháp cùng cô Riz đến chơi trong thị trấn rồi đấy!”
“Kẻ bắt nạt có thể quên, nhưng nạn nhân thì sẽ nhớ mãi!”
“Đúng vậy! Cô đã bao giờ nghĩ đến cảm xúc của nạn nhân chưa?!”
Từng tiếng một nối nhau vang lên. Tôi sẽ gọi đây là kiểu la ó “hùa theo”.
Thì ra ngay cả người dân trong thị trấn cũng ghét mình rồi. …Thế này thì mình có thể tự xưng là ác nữ được rồi chứ nhỉ!? Không không, đừng có mà tự mãn ngay lập tức. Mục tiêu của mình là trở thành ác nữ số một thế giới cơ mà. Không chỉ riêng đất nước này đâu nhé. Mình đang chiến đấu với cả thế giới đấy. Phải cố gắng hơn nữa.
“Cô còn dám có thái độ thất lễ với Vương tử điện hạ nữa!”
“Đừng có mà được đà lấn tới chỉ vì Vương tử điện hạ rộng lượng!”
Có vẻ như Công tước Duke vẫn chưa tiết lộ chuyện mình bị mất trí nhớ. À, đúng rồi, chuyện Vương tử mất trí nhớ phải là tuyệt mật chứ.
“Cái con ranh con chẳng biết gì!”
“Đừng nghĩ cứ bám víu bố mẹ mãi được!”
“Có những kẻ như cô thì thế gian này chẳng bao giờ khá lên được!”
Mọi người nói năng ngày càng khó nghe nhỉ. Bị những người chưa từng tiếp xúc, thậm chí là mới gặp lần đầu nói những lời như vậy thì… Họ đã nhìn thấy gì ở tôi chứ?
“Cô tiểu thư được nuông chiều từ bé, chẳng biết sự đời là gì, rồi sẽ có ngày phải chịu đau khổ thôi.”
“Bộ dạng bây giờ mới hợp với cô đấy. Cái loại người như cô chỉ được cái mã ngoài thôi.”
Ồn ào quá đi mất. Mong mọi người nói chuyện có chút phẩm giá hơn.
Tôi liếc nhìn Công tước Duke. Ngài ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị, không một chút cảm xúc nào hiện lên. Bộ mặt poker face ư? Đó là bộ dạng thường ngày của Công tước Duke sao? Trong khi trước mặt tôi, ngài ấy lại liên tục thay đổi biểu cảm cơ mà. Thế này có thật sự ổn không nhỉ? Sao trong lòng tôi cứ bồn chồn khó tả. Nên chọn giấc mơ của mình, hay chọn cái cảm xúc khó hiểu này đây…
“Cô không phản bác sao?”
Giọng của Công tước Duke khiến tôi giật mình bừng tỉnh.
Những người dân trong thị trấn đang tuôn ra những lời lăng mạ tôi với khí thế như thể sắp lao vào đánh tôi ngay lập tức nếu không có hàng rào ngăn cách. Tôi không hề biết mình lại bị căm ghét đến mức đó. Nhưng, tôi lại có cảm giác như đang bị ai đó thao túng vậy… Có lẽ nào kẻ đã xóa trí nhớ của Công tước Duke có liên quan đến chuyện này không?
“Xuống địa ngục đi! Đất nước này không cần loại người như cô!”
“Mau xin lỗi Riz đi!”
“Nếu cô còn làm cô ấy tổn thương nữa, bọn tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Mọi người đều là tín đồ của cô Riz sao? Tôi cũng chẳng có lòng yêu nước gì, bị trục xuất khỏi đất nước cũng được thôi. Mà đúng hơn, tôi còn muốn bị trục xuất nữa là đằng khác. Cứ như bị trục xuất khỏi đất nước thì tôi mới cảm thấy mình thật sự trở thành một ác nữ đích thực vậy.
“Cô Riz, đầu óc toàn hoa là hoa.”
Chỉ một câu nói của tôi đã khiến không khí xung quanh đóng băng. Ôi, tôi lỡ lời rồi sao? Cô ấy đúng là người ít có khả năng nhìn vào thực tế và giải quyết vấn đề một cách logic.
“Loại người như cô làm sao hiểu được sự dịu dàng của Riz.”
Ai đó khẽ nói bằng giọng trầm thấp. Giọng nói chứa đầy sự căm ghét đến mức khiến tôi lạnh sống lưng.
“Không phải cứ là quý tộc thì muốn nói gì cũng được đâu!”
“Mau tự vùi mình vào bùn mà hối lỗi đi!”
“Hay là phân ngựa thì tốt hơn nhỉ?”
“Tại bố mẹ dạy dỗ tồi!”
“Riz nói rằng các thiếu gia nhà Williams đều là những người rất tốt.”
Các thiếu gia… Vậy là cô Riz nói tôi là người xấu sao?
“Thế thì đây là vấn đề cá nhân của con nhỏ này rồi.”
“Cút khỏi đất nước này đi!”
Giữa lúc những lời la ó đang vang lên, đột nhiên một tiếng “Rầm!” thật lớn vang lên khi cánh cửa bị mở toang. Một cậu bé nhỏ đứng đó, trừng mắt nhìn về phía chúng tôi.
“Jill…”
Làm sao thằng bé đến được đây nhỉ? Mà thôi, nó thông minh mà, đến được phòng này thì dễ thôi.
“Thật kinh tởm.”
Trong sự tĩnh lặng bao trùm, chỉ có tiếng nói của thằng bé vang vọng.
Này Jill, mẹ không nhớ đã dạy con những từ bậy bạ như thế đâu nhé.
“Này, Duke, anh đang làm gì thế?”
Jill bước về phía chúng tôi, nhìn Duke bằng ánh mắt lạnh băng. Sát khí kinh người tỏa ra. Ngay cả tôi cũng đứng sững nhìn Jill.
Jill đến bên cạnh tôi, chăm chú nhìn vào mặt tôi. Có lẽ đây là lần đầu tiên Jill nhìn thẳng vào tôi như vậy. Tôi đã nghĩ thế. Thằng bé thường nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, nhưng lần này thì khác.
“Này, Alicia. …Chị có thể lợi dụng em mà.”
Jill nói với giọng điệu nghiêm túc, không rời mắt khỏi tôi.