190, Mười lăm tuổi, Trưởng nữ gia tộc Williams, Alicia
Từ khi chuyển sinh đến thế giới này, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy lòng mình rộn ràng đến nhường này.
Cuối cùng cũng được đến Lavar Quốc rồi sao? Tin được không cơ chứ? Cái nơi mà lẽ ra tôi không bao giờ đặt chân tới được, giờ lại có thể đi, cứ như mơ vậy!
...Thế nhưng, cái vụ đi xe ngựa này lại khiến tôi không vừa ý chút nào. Chắc hẳn Công tước đã sắp xếp xe ngựa để tôi không gặp nguy hiểm gì nữa, nhưng thật lòng mà nói, cứ bị nhốt trong lồng thì tốt hơn. Như thế mới đúng chất ác nữ chứ.
Không biết cuộc sống ở đó có như trong tù không nhỉ...?
"Thế thì cũng có vẻ thú vị đấy chứ."
Tôi nhận ra khóe môi mình vô thức cong lên.
Vấn đề là phải làm sao để không ai nhận ra mình là một tiểu thư. ...Mà thôi, làm gì có tiểu thư nào lại chỉ có một mắt chứ, nên chắc sẽ không bị lộ đâu nhỉ?
Đang mải mê suy nghĩ vẩn vơ như vậy thì bỗng dưng xe ngựa thắng gấp, khiến tôi bị chúi người về phía trước. Nhờ tập luyện thường xuyên, tôi đã kịp dừng lại trước khi mặt mình đập vào đâu đó. Nếu là một tiểu thư bình thường, chắc chắn đã bị đập thẳng mặt rồi.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy? Có phải đâm phải người không? Hay là bị đạo tặc chặn đường?
Tôi khẽ hé cửa sổ xe ngựa định nhìn ra ngoài thì cánh cửa đột ngột bị kéo mở một cách thô bạo.
"Ể?"
Đập vào mắt tôi là Công tước với mái tóc hơi rối, trán lấm tấm mồ hôi và đang thở dốc.
...Hiếm khi thấy Công tước lúc nào cũng điềm tĩnh lại xuất hiện trong bộ dạng này.
Có phải ngài ấy quên nói gì với tôi không? Đến vội vàng thế này, chắc chắn là chuyện quan trọng rồi.
Ngay cả con ngựa Công tước cưỡi cũng có vẻ hơi mệt mỏi. Không biết ngài ấy đã đi qua con đường nào nữa.
"Ờm... cái đó..."
Ngay khi tôi vừa lên tiếng, tay Công tước đã nhanh chóng vòng qua cổ tôi, và chẳng biết từ lúc nào, đôi môi mềm mại, ấm áp của ngài ấy đã chạm vào môi tôi.
Chưa kịp kinh ngạc, tôi đã mở to mắt, mọi suy nghĩ trong đầu đều ngừng lại. Nụ hôn vừa mạnh mẽ lại vừa dịu dàng ấy khiến tôi không khỏi chìm đắm. Tôi không ngờ nụ hôn đầu của mình lại bị cướp đi một cách chóng vánh đến thế.
Môi Công tước nhẹ nhàng rời đi. Sự ngạc nhiên lấn át cả xấu hổ, tôi cứ thế nhìn chằm chằm vào ngài ấy.
"Hôn trẻ con vẫn còn sớm quá nhỉ?"
Công tước nhìn mặt tôi, nở một nụ cười tinh quái.
À, thì ra Công tước là người như vậy. Trông thì lạnh lùng đấy, nhưng lại là một vương tử có tính cách khá "khó chiều", tôi đã quên béng mất điều đó.
Thôi thì, dù biết vậy, ngài ấy cũng chẳng phải là vương tử đến để bày tỏ tình yêu hay tiếc nuối khi chia ly gì đâu nhỉ. Chắc chỉ đến để trêu chọc tôi thôi?
Dù có là vậy, nhưng đã hôn rồi thì tôi cũng có thể hiểu rằng ngài ấy ít nhiều cũng cảm thấy hơi buồn khi chia tay.
Ưm, nhưng cứ bị động mãi thế này thì vẫn thấy bực bội.
Tôi vòng hai tay qua cổ Công tước, nở một nụ cười quyến rũ khi hai chóp mũi chúng tôi gần như chạm vào nhau.
"Sự sủng ái của Vương tử, thiếp xin ghi nhớ."
Công tước thoáng mở to mắt, rồi lập tức phá lên cười rạng rỡ. Tôi cảm thấy lồng ngực mình siết lại thật chặt khi nhìn thấy nụ cười ấy.
"Đúng là một nàng công chúa hỗn xược!"
Tôi đâu phải công chúa, tôi là tiểu thư mà... Rốt cuộc là từ bao giờ mà tôi lại thành ra đã kết hôn với vương tử rồi vậy?
"Vương tử, chúng ta sắp phải khởi hành rồi ạ."
Giọng nói hơi ngượng nghịu của lính canh vang lên. Cùng lúc đó, tôi hạ tay khỏi cổ Công tước.
À, mà quên mất, tôi đã bộc lộ bản chất thật trước mặt lính canh rồi, không sao chứ nhỉ?
Dù sao thì, Vương tử đang bị cho là mất trí nhớ mà. Hơn nữa, lại còn lén lút trốn khỏi cung điện để hôn một tội nhân thì thật sự rất tệ rồi...
Tôi liếc nhìn mặt lính canh.
...Anh ta, tôi nhớ không nhầm thì là một cận thần trung thành của Công tước, người đã có mặt khi tôi bị nhốt vào xe ngựa có song sắt.
"Chuyện còn lại giao cho ngươi."
Trước lời nói của Công tước, anh ta nghiêm túc gật đầu thật sâu.
Có vẻ như anh ta biết rõ mọi chuyện. À, thế thì yên tâm rồi.
Công tước đúng là không hề có sơ hở nào. Mọi thứ đều hoàn hảo.
...Hay là vì tôi có liên quan? Ừm, đừng tự mãn nữa.
"Đừng có mà tơ tưởng đến thằng đàn ông nào khác đấy."
Công tước một tay giữ chặt đầu tôi, nhếch mép cười gian xảo, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.
"Chừng nào chưa đánh mất mục đích đến Lavar Quốc, thiếp sẽ không bao giờ để mắt đến ai khác đâu ạ."
Tôi đáp lại với nụ cười rạng rỡ, gạt tay Công tước ra và nhẹ nhàng đóng cửa xe ngựa lại.
Đây không phải là lần cuối cùng, và đây cũng không phải là một cách chia tay tồi tệ đâu nhỉ.
Vừa nghĩ vậy, tôi lại tiếp tục bị xe ngựa đưa đi.