179
179
Ngài Duke tiến đến gần tôi, gương mặt Ngài vừa đẹp đẽ vừa cương nghị. Dù rõ ràng đang tiến về phía tôi, nhưng sao tôi lại thấy Ngài cứ như một người khác vậy. Hay là tôi nghĩ nhiều quá rồi chăng?
“Tôi có chuyện muốn nói…”
Ngay khoảnh khắc tôi vừa mở lời, Ngài Duke đã lẳng lặng lướt qua bên cạnh. Mắt Ngài ấy không hề nhìn tôi lấy một cái.
“Hả?”
Jil khẽ thốt lên một tiếng ngạc nhiên trước hành động của Ngài Duke. Còn tôi thì kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Không ngờ lại có ngày Ngài Duke lại phớt lờ tôi như thế này…
“Ngài Duke?”
Tôi quay người lại, cất tiếng gọi theo bóng lưng Ngài Duke. Bước chân Ngài ấy chậm rãi dừng lại.
…Có gì đó không ổn.
Một bầu không khí căng thẳng lạ lùng bao trùm. Ngài Duke từ từ quay lại nhìn tôi. Đôi mắt Ngài ấy không còn là ánh mắt dịu dàng Ngài vẫn dành cho tôi mọi khi nữa.
Chẳng lẽ Ngài ấy đang giận dữ tột độ vì lời lỡ lời của tôi sao?
“Có chuyện gì?”
Gương mặt Ngài Duke khi thốt ra câu đó lạnh như băng, khiến sống lưng tôi lập tức đóng băng. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy Ngài Duke nhìn mình với vẻ mặt như thế. Nó tràn đầy sự thù địch.
“…”
Cả tôi và Jil đều không thốt nên lời.
“Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Ngài Duke lại một lần nữa cất giọng trầm thấp. Áp lực từ Ngài ấy khiến tôi cứng đờ. Nếu là ác nữ thì chắc chắn sẽ phản bác lại ngay, nhưng đứng trước Ngài Duke đang nhìn mình với ánh mắt nghiêm túc như thế này, tôi chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi. Ngay khi nghe thấy giọng nói đó, một cảm giác an tâm len lỏi trong lòng tôi.
…Đúng là sức mạnh của anh em thật đáng nể!
“Là Henry à. Cô gái này tự dưng lại bắt chuyện với ta.”
“Hả?”
Anh Henry nhíu mày trước lời nói của Ngài Duke.
…Vừa rồi Ngài ấy nói gì cơ?
“Duke, em đang nói gì vậy?”
“Anh biết cô ta à?”
Ngài Duke liếc nhìn tôi rồi nói. Anh Henry cứng đờ trước lời nói gây sốc của Ngài Duke.
“Anh và Alicia, anh quên rồi sao?”
Jil mở to mắt, thì thầm.
“Ngươi là Jil mà.”
Ngài Duke nói với vẻ mặt khó hiểu.
Tôi chỉ muốn trả lại nguyên vẹn vẻ mặt đó cho Ngài ấy. Tại sao Ngài ấy lại nhớ Jil mà lại không nhớ tôi chứ?
“Còn Alicia thì sao?”
“Alicia? Ai vậy?”
Ngài Duke nhíu mày nói. Ôi, có vẻ như Ngài Duke đã thực sự quên tôi rồi. Chà, đây là thế giới game Otome mà…
“Chuyện như vậy cũng có thể xảy ra thôi.”
“Không đời nào! Mà sao cậu có thể bình tĩnh đến vậy chứ?”
“Đúng là tâm lý của Ali thật đáng sợ.”
“Đây không phải vấn đề tâm lý đâu.”
Jil nói với vẻ mặt chán nản.
…Tại sao Ngài ấy lại quên tôi nhỉ? Chuyện này quá đột ngột.
“Thật không tự nhiên chút nào.”
“Có lẽ ai đó đã xóa ký ức về Alicia khỏi đầu Duke chăng?”
“Ai cơ?”
“Tôi không biết, nhưng…”
“Rồi sẽ nhớ lại thôi chứ?”
“Nếu bị xóa có chủ đích thì có lẽ sẽ không nhớ lại được.”
Lời nói của Jil khiến tôi bất giác cứng người. Nếu cứ thế này mà Ngài ấy không bao giờ nhớ lại thì sao đây…
“Nếu không có việc gì thì ta đi được chưa?”
Ngài Duke nói với vẻ mặt có vẻ phiền phức.
Hình như tôi đã từng thấy biểu cảm tương tự như thế này ở kiếp trước thì phải… Ngài ấy thường xuyên nhìn Alicia với vẻ mặt đó. Nghĩa là, việc Ngài Duke mất đi ký ức đã khiến mọi chuyện diễn ra đúng theo kịch bản rồi sao? Nếu cứ thế này, chẳng phải tôi có thể thành công tác hợp cho Liz và Ngài Duke sao? Tôi là ác nữ tiểu thư mà. Tôi không nên kết duyên với Vương tử. Giờ đây, khi tôi đã hoàn toàn biến mất khỏi ký ức của Ngài Duke, tôi có thể tạo dựng lại ấn tượng mới về mình.
“Ngài Duke, xin cho phép tôi tự giới thiệu. Tôi là Alicia, trưởng nữ của gia tộc Williams.”
Tôi vừa nói vừa khẽ nhấc mép váy, cúi người một góc bốn mươi lăm độ.
=====
Xin thành thật xin lỗi vì đã đăng bài muộn.