178
178
Trên đường đến chỗ Điện hạ Duke, câu nói của một nữ sinh lọt vào tai tôi: “Nghe nói ở nước Lavar, người biết dùng ma pháp ít lắm.”
…Nước Lavar là một cường quốc mà, đúng không? Vậy mà người biết dùng ma pháp lại ít ư? Mình vẫn chưa nắm rõ tình hình thế giới hiện tại cho lắm. So với việc học hỏi quá khứ, dành thời gian cho hiện tại và tương lai chắc chắn là khôn ngoan hơn nhiều.
Nghe lời cô nữ sinh kia xong, ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu tôi.
“Này Jill, cậu biết ở nước Lavar có khoảng bao nhiêu người có thể dùng ma pháp không?”
“…Tớ chưa từng đến nước Lavar nên không rõ, nhưng chắc chắn là ít lắm.”
“Sao lại vậy?”
Nghe tôi hỏi, đồng tử của Jill khẽ giãn ra.
“Sao lại vậy ư, thì đó là một đất nước như thế mà.”
“Vậy là ngay cả quý tộc cũng có người không dùng được ma pháp sao?”
“Tớ nghĩ phần lớn quý tộc đều không dùng được ma pháp đâu.”
Jill đáp lại một cách hiển nhiên như đó là điều ai cũng biết.
Phần lớn quý tộc đều không dùng được ma pháp ư? Vậy thì ai mới dùng được ma pháp đây? Hay chỉ có vương tộc Lavar thôi? Nhưng như vậy thì ít quá rồi.
“Alicia, cậu là người luôn nói phải nhìn thế giới một cách khách quan mà, đúng không? Vương quốc Durkis có số lượng người dùng ma pháp nhiều hơn hẳn so với các nước khác. Không phải nước Lavar có ít người dùng ma pháp, mà là đất nước chúng ta có quá nhiều thôi.”
“À, vậy là ở các nước khác, người dùng ma pháp là một sự tồn tại quý hiếm và đáng giá, phải không?”
“Đúng vậy đấy.”
…Muốn thâu tóm nước Lavar thì quả nhiên mình phải tìm hiểu kỹ nội tình của họ.
Không còn thời gian để chần chừ nữa rồi. Mình phải đến nước Lavar càng sớm càng tốt.
“Alicia, Điện hạ Duke đến rồi kìa.”
Lời của Jill kéo tôi trở về thực tại. Từ cuối hành lang, một vị Hoàng tử đang tỏa ra khí chất phi thường, sải bước tiến về phía chúng tôi.
…À, phải rồi! Mình suýt nữa thì quên béng mất mục đích ban đầu.
Mình đã quá mải mê lên kế hoạch để bị trục xuất khỏi nước Lavar mất rồi.
“Mà này, hình như mình đang tìm Điện hạ Duke để làm gì ấy nhỉ…”
“Hả? Cậu đang nói gì vậy, Alicia?”
Jill thốt lên, vẻ mặt ngán ngẩm không thể tả.
Có quá nhiều chuyện xảy ra trước khi tôi gặp được Điện hạ Duke. Cứ mải giải quyết hết vấn đề này đến vấn đề khác nên tốn không ít thời gian.
“Alicia, thỉnh thoảng cậu ngốc thật đấy. …Cậu định xin lỗi Điện hạ Duke mà, đúng không?”
À! Phải rồi! Mình phải xin lỗi Điện hạ Duke!
“Tại sao…”
Tôi vừa nói, Jill đã cố tình thở dài một tiếng thật lớn, lớn đến mức tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.
“Ai đó đã nói rằng trái tim mình có thể xao động vì những người đàn ông khác, nhưng tuyệt đối không bao giờ vì Điện hạ Duke nhỉ?”
…Mình nhớ ra rồi. Mình đã muốn câu nói đó được coi là một lời đùa thôi mà.
Thôi, lỗi là do mình. Phải thành tâm xin lỗi mới được.
“Điện hạ Duke.”
Tôi đứng thẳng lưng đối diện với Điện hạ Duke, nhìn thẳng vào ngài.