17
Sau khi dùng bữa tối xong, tôi lập tức về phòng. Tính chuẩn bị đồ đạc để đến làng nghèo, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra thứ gì cần thiết. À phải rồi, mình chỉ đi xem xét tình hình thôi mà, cần gì phải chuẩn bị nhiều đâu nhỉ.
“Alicia ơi! Công tước Duke đến tìm con này!”
Hả? Anh vừa nói gì cơ? Tiếng anh cả Albert đấy ư, chắc mình nghe nhầm rồi.
“Alicia ơi!”
Không phải nghe nhầm rồi. Tôi đành bước ra khỏi phòng, đi về phía phòng khách. Công tước Duke đến tìm mình ư, có chuyện gì vậy nhỉ? Chúng tôi có nói chuyện với nhau nhiều đâu… Đúng là trong game, Alicia say mê Công tước Duke như điếu đổ, nhưng giờ tôi đã biết kết cục rồi nên chẳng còn tơ tưởng gì nữa. Tôi thật sự không hiểu lý do vì sao ngài ấy lại đến tìm tôi.
Bước vào phòng khách, tôi thấy anh cả Albert và Công tước Duke đang ở đó. Tôi khẽ cúi đầu chào hỏi.
“Duke có thứ muốn tặng cho em đấy.”
Anh cả Albert đã nói trước khi tôi kịp hỏi rõ sự tình. Khi tôi còn đang ngơ ngác, Công tước Duke tiến lại gần tôi với vẻ mặt dịu dàng.
Đúng là người này thật nguy hiểm mà. Cứ tiến lại gần với bộ dạng đó là tim tôi lại muốn nhảy ra ngoài. Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim mình đang đập nhanh hơn.
“Dù hơi muộn một chút, nhưng chúc mừng sinh nhật em.”
Vừa nói, Công tước Duke vừa đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ.
Tôi hoàn toàn sững sờ trước sự việc bất ngờ này. Tôi không thể ngờ rằng Công tước Duke lại tặng quà sinh nhật cho mình. Bởi vì trong game, ngài ấy chưa từng tặng bất cứ món quà nào cho Alicia cả.
Tôi chợt nghĩ, liệu có phải ngài ấy có ý với mình không? Nhưng nghĩ lại thì, tôi và Công tước Duke cách nhau đến năm tuổi. Có lẽ đối với ngài ấy, tôi chỉ là một đứa em gái thôi chăng? Nhưng thật sự chúng tôi chẳng mấy khi nói chuyện, nên tôi không hiểu ý nghĩa của món quà này là gì.
“Cảm ơn ngài.”
Tôi nói rồi nhận lấy chiếc hộp nhỏ.
“Tôi có thể mở ra xem không ạ?”
“Được chứ.”
Được Công tước Duke cho phép, tôi nhẹ nhàng mở hộp.
Vì quá sốc, tôi lập tức đóng hộp lại.
Vừa nãy… là tôi nhìn nhầm sao?
“Em không thích à?”
“K-Không ạ. Cái này… à, đây là…”
Tôi vội vàng phủ nhận, rồi hỏi lại Công tước Duke về vật bên trong.
“Là dây chuyền mà.”
“Không, ý tôi là, viên đá quý gắn ở giữa đó…”
“À, đó là kim cương.”
Quả nhiên là vậy mà. Dù là con trai của Quốc vương đi chăng nữa, thì tặng một thứ đắt tiền như vậy cho một cô bé tám tuổi có phải là quá mức không?
“Alicia, nếu em không ghét Duke thì cứ nhận lấy đi.”
Anh cả Albert nói, dường như đã đoán được vẻ mặt của tôi.
Không ghét sao, tôi còn thích là đằng khác ấy chứ. Tôi cúi đầu thật sâu để cảm ơn. Một ác nữ thì không nên hoảng loạn vì một viên đá quý đắt tiền, nhưng riêng trường hợp này thì tôi không thể không luống cuống được.
“Việc đã xong, vậy hôm nay đến đây thôi.”
Công tước Duke nói rồi rời khỏi phòng. Ngài ấy thật sự chỉ đến để tặng quà cho tôi thôi sao… Ngài ấy không nói chuyện gì với anh cả Albert à?
Tôi quá đỗi kinh ngạc đến nỗi quên cả việc tiễn ngài ấy ra về. Tôi mở hộp ra một lần nữa để xác nhận. Quả nhiên là kim cương. Giá trị của kim cương ở đất nước này cao đến mức không thể so sánh được với thế giới kiếp trước của tôi đâu đấy? Vậy mà lại dùng nó làm quà tặng… Hơn nữa lại là cho một cô bé tám tuổi…
Tôi vẫn chưa thể tiêu hóa được sự việc vừa xảy ra trước mắt mình. Nhìn kỹ viên kim cương lấp lánh, tôi thấy nó có ánh xanh nhạt.