16
Trước đây con từng nói với Quốc vương rồi... nhưng không biết thực tế làng nghèo giờ ra sao nữa nhỉ? Đúng là mình tự nói ra mà lại chưa đi xem thì thật là không ổn chút nào. Trăm nghe không bằng một thấy. Hay là mình đi xem một chuyến nhỉ?
Nhưng mà, Cha con chắc chắn sẽ không đời nào cho phép đâu. Làm sao bây giờ? Ngay cả Mẹ hiền hậu đến mấy, hay các anh trai vốn cưng chiều con đến thế nào, cũng nhất định sẽ phản đối. Bởi lẽ, với cuộc sống thường nhật của quý tộc, đó là nơi mà một quý tộc tuyệt đối không bao giờ đặt chân đến. Mỗi khi ra ngoài, cơ bản là các anh trai đều đi cùng con, còn khi con đi một mình thì Rosetta lại theo sát không rời...
Đến nước này thì, chỉ còn cách lén lút đi mà không để ai phát hiện thôi. Con bắt đầu lên kế hoạch một cách tỉ mỉ.
Chắc chắn phải lẻn đi vào ban đêm rồi. Nhưng thế thì thế nào cũng bị đội tuần tra phát hiện mất. A, ước gì mình có thể tàng hình được nhỉ?
...Đúng rồi, mình có thể tàng hình mà!
Kể cả không tàng hình được thì biến thành thứ khác cũng được mà!
...Nhưng mà, mình vẫn chưa thể dùng ma pháp. Vẫn chưa tìm được cuốn sách ma pháp nào hết.
À phải rồi, làng nghèo nằm sâu trong rừng, phải đi qua thị trấn rồi mới tới. Xa quá đi mất. Con trải bản đồ lên bàn.
...Ơ? Có một con đường dẫn thẳng từ khu rừng phía sau dinh thự đến làng nghèo. Có vẻ như là một con đường tắt rất gần đây. Trông có vẻ không phải là đường mòn rõ ràng, nhưng không phải là không thể đi được.
Mà hình như con nhớ, ở làng nghèo có một bức tường ma pháp ngăn không cho người ngoài đi vào khu rừng này thì phải. Liệu bức tường đó có cho phép những người có ma lực đi qua không nhỉ?
Con không biết nữa. Không thể hỏi ai được. Sách ma pháp thì không tìm thấy. Tiền đồ gian nan quá!
Thôi thì cứ liều một phen xem sao. Nếu không đi qua được thì tìm đường khác thôi. Dù sao cũng đáng để thử mà... Mình sẽ đi xuyên rừng để đến làng nghèo!
Nhưng mà sẽ mất khá nhiều thời gian, nên không thể cưỡi ngựa được rồi... Mà kể cả có ngựa thì rừng làm gì có đường, cuối cùng cũng chịu thôi.
Có vẻ như phải rời nhà sớm một chút rồi.
Nếu con ngủ lúc chín giờ tối, rồi bắt đầu đi từ đó... Khoảng mười cây số, nếu chạy thì với thể lực hiện giờ của con, chắc mất tầm một tiếng thôi... Vậy là con sẽ có khá nhiều thời gian ở lại làng nghèo nhỉ?
Với lại, chạy mười cây số cũng là một bài tập tốt. Một đứa bé tám tuổi mà có thể lực như vậy thì cũng được coi là vượt trội rồi đúng không? Một ác nữ thì phải luôn xuất chúng hơn người khác ở mọi mặt mà. Có thế mới khinh thường được nữ chính chứ.
Con quyết định đọc sách cho đến tối, rồi đi về phía thư viện.