160
Cảm ơn quý độc giả đã luôn theo dõi truyện! Tôi thực sự rất vui.
Tôi đã đổi bút danh từ Loan thành Okido Izumi. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ.
“Quả là có đôi mắt sắc sảo đấy chứ.”
Jane khinh khỉnh hừ mũi, cười khẩy cô nữ sinh tóc tím nhạt.
“Ngươi nói gì vậy? Chẳng phải vì ngươi tự nhận thích cô ta sao?”
…Có lẽ chính ta đã làm hỏng tính cách của Jane rồi.
Thế nhưng, việc tóc cô ta vương vãi trên sàn thì không phải lỗi của ta đâu nhé.
Jane chĩa kéo về phía cô gái kia, cứ như thể sắp đâm thẳng vào người cô ta đến nơi.
Ồ, đó là hành vi phạm tội đấy. Nhưng mà, không biết cô ta sẽ xử lý tình huống này ra sao nhỉ?
Ta muốn xem thử. Ta dõi mắt nhìn về phía cô gái.
Đôi mắt màu nho mở to hết cỡ. …Dáng vẻ thì oai vệ đấy, nhưng cứ bị chĩa dao kéo vào người là lại yếu ớt ngay.
“…Đôi mắt sợ sệt quá.”
“Ngươi tính sao đây?”
“Đừng nhìn ta với ánh mắt đó. Ngươi có mong chờ gì ở ta cũng vô ích thôi. Cô ta chẳng thể dùng được đâu.”
Lời ta nói dường như vang vọng khắp căn tin hơn cả ta tưởng.
Đôi mắt của cô gái hướng về phía ta. Lần đầu tiên chúng ta chạm mắt. Một ánh nhìn đầy thất vọng…
Bị nhìn như thế thì ta biết làm sao đây? Ta là một ác nữ cơ mà?
“Cô ta bị Alicia từ chối nên sắp khóc rồi kìa.”
“Ta sẽ không làm gì đâu.”
“Thật sao? Vậy thì thôi cũng được.”
…Cái thái độ gì thế kia. Từ bao giờ mà hắn lại nhìn ta với ánh mắt dò xét như vậy chứ?
Càng lớn càng trở nên ngông nghênh thì phải. Đồ Jill hèn mọn…
“Muốn cắt thêm nữa không?”
Jane vừa cười phá lên vừa nói.
…Ánh mắt như tội phạm vậy.
Cô nữ sinh tóc tím nhạt lùi lại phía sau, mắt rưng rưng vài giọt lệ.
Cái khí thế ban nãy biến đâu mất rồi nhỉ? Mà thôi, bị ai đó chĩa kéo với ánh mắt đó mà tiến lại gần thì ai mà chẳng hoảng.
Mà sao không có ai ngăn lại hết vậy, tất cả mọi người chỉ đứng nhìn thôi sao…
Đương nhiên rồi, không ai muốn bản thân mình gặp phải chuyện như thế cả. Việc họ sùng bái Liz là vì họ không thể liều mình để giúp đỡ người khác được.
Thế mà cũng dám nói người khác. Đúng là đồ “vạch lá tìm sâu”…
Tự dưng ta thấy bực mình quá. Có nhiều người như vậy mà lại chỉ đứng nhìn tình cảnh hiện tại thôi sao?
Đừng có đùa chứ. Miệng thì luôn nói yêu công lý, vậy mà không một ai chịu hành động. Chẳng phải chỉ là một đám tiểu thư công tử vô dụng thôi sao.
“Khốn kiếp!”
Lời ta vừa thốt ra, cả căn tin lập tức tĩnh lặng như tờ.
Một tiểu thư thuộc Ngũ Đại Quý Tộc lại buông lời thô tục như thế này, chắc là lần đầu tiên nhỉ. Chuyện này chắc chắn sẽ đi vào lịch sử cho xem.
Lời nói đi đôi với hành động. Ta đã trở thành một ác nữ miệng lưỡi sắc bén rồi mà.
Jane mở to mắt, quay phắt lại nhìn ta. Cô nữ sinh tóc tím nhạt cũng đơ ra. Ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô ta.
…Đúng vậy, ta công nhận dũng khí của cô ta khi dám cãi lại Jane trong tình huống đó.
Mặc dù ta có cảm giác như bị Jill cuốn theo, nhưng đành chịu thôi.
Với lại, việc ta đã đạt cấp 90 trở lên cũng sắp bị lộ rồi. Nếu mọi người đều biết, thì sau này ta sẽ không bị vướng vào những rắc rối phiền phức như thế này nữa. Tuy không thể sánh bằng Liz, nhưng ta có thể thắng Jane.
Cứ mặc kệ Jill đang cười tủm tỉm bên cạnh đi.
“Ta không thích dùng quyền lực cho lắm… nhưng giờ ta có giết ngươi ở đây thì ta cũng vô tội thôi.”
Jane khẽ run rẩy trước lời nói của ta.
Thật sự ta không thích dùng những thủ đoạn hèn hạ như thế này đâu, nhưng thỉnh thoảng thì cũng được thôi.
“Có vẻ như ngươi đã quên rồi, nhưng ta là trưởng nữ của gia tộc Williams – một trong Ngũ Đại Quý Tộc đấy. Lời nói thô tục với ta là đáng tội chết đó.”
Ta khẽ nhếch khóe môi, búng ngón tay một cái.