Jill khẽ nhíu mày trước lời tôi. Có vẻ như cậu ấy vẫn chưa hiểu tôi đang nói gì.
Đúng là, một người từng nghĩ rằng cứ ở cạnh Liz thiện lương hết mực thì cái vẻ ác nữ của mình sẽ được tôn lên như tôi, mà giờ lại thốt ra lời như vậy thì chắc chắn sẽ khiến cậu ấy khó mà lý giải nổi.
“Không chỉ là được tôn lên thôi đâu, mà mình còn phải tự mình hành động, phải làm nhiều hơn thế nữa.”
“Tôi tưởng Alicia đã hành động đủ rồi chứ?”
“Mục tiêu của tôi còn cao hơn thế nhiều.”
“Cô định vươn tới đâu?”
“Vươn tới bất cứ đâu, tới tận cùng, tới khi nào không thể tiến thêm được nữa thì thôi.”
Lời tôi nói ra khiến Jill khựng lại trong giây lát, nhưng rồi, cậu ấy lập tức nhếch môi, nở nụ cười đầy ẩn ý.
“...Tôi cũng sẽ đi theo cô.”
“Có Jill ở bên thì tôi rất vững tâm, nhưng kế hoạch lần này tôi định tự mình thực hiện.”
“Hả? Tôi không cần thiết sao?”
Jill tròn mắt, nhìn chằm chằm vào tôi.
Đối với Jill, người luôn muốn được tôi cần đến, thì lời nói vừa rồi của tôi chắc hẳn là tệ hại nhất rồi…
“Jill, cậu hãy ở đây thay tôi, làm người giám sát Liz nhé.”
“...Không thích.”
Ôi, lạ thật đấy. Có lẽ đây là lần đầu tiên Jill nói "không" với tôi.
Dù sao thì cậu ấy vẫn còn là trẻ con… Mà tôi cũng vẫn là trẻ con thôi. Đây chỉ là phán đoán chủ quan của tôi. Tôi nghĩ tự mình đến đất nước Lavar thì tốt hơn. Một mình hành động đáng ngờ và hai người hành động đáng ngờ thì mức độ nguy hiểm khác nhau rất nhiều.
“Cô định làm gì vậy?”
Jill nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc hỏi.
…Chẳng lẽ tôi lại nói là mình định tự mình bị trục xuất khỏi đất nước ư? Jill là đứa trẻ nhạy bén, thế nào rồi cũng sẽ nhìn thấu được ý định của tôi thôi. Phải hành động trước khi điều đó xảy ra…
“Tôi phải làm gì đây?”
Jill nhìn tôi với ánh mắt như muốn cầu xin sự giúp đỡ. Jill làm gì không phải là việc tôi quyết định.
“Jill, mục đích của cậu không phải là ở bên tôi, mà là muốn trở thành người đứng trên đỉnh cao, đúng không?”
“Tôi muốn đứng cùng Alicia.”
Không hiểu sao, tôi có cảm giác như đã lâu lắm rồi mới lại gặp được một Jill thơ ngây như vậy. Gần đây, cậu ấy trở nên hỗn xược và mất đi vẻ đáng yêu. Jill bây giờ mới đúng là một cậu thiếu niên đúng tuổi.
“Tôi có thể trao cho cậu cơ hội. Nhưng người tận dụng cơ hội đó không phải là tôi, mà chỉ có thể là cậu thôi, Jill. Đừng lo, nơi chúng ta hướng đến đều là một.”
“Ở đâu?”
“Trên cao.”
Tôi vừa nói vừa chỉ ngón trỏ lên trần nhà.
Chúng tôi luôn hướng tới những điều cao hơn để tiến lên mà, dù có xa cách thì một ngày nào đó cũng sẽ gặp lại. Hơn nữa, đâu phải là chia lìa sinh tử. Chỉ là, tôi sẽ đi một chuyến du hành thôi. Mà, cũng chẳng có gì đảm bảo là tôi bị trục xuất khỏi đất nước rồi có thể quay về được…
“Yên tâm đi, con đường tôi đi sẽ có Jill ở đó.”
Tôi nói rồi nhẹ nhàng xoa đầu Jill.
“…Đúng là không thể thắng được Alicia mà.”
Jill nói rồi khẽ thở dài, nở một nụ cười rạng rỡ.