157
“Sói đã xuất hiện ở đây.”
Anh trai Henry dẫn chúng tôi đến nơi con sói được cho là đã xuất hiện.
… Một nơi chẳng có gì đặc biệt.
“Có lẽ còn sót lại gì đó.”
Jill vừa nói vừa đảo mắt nhìn khắp xung quanh.
Cũng có khả năng con sói đã bị dịch chuyển đến đây bằng ma pháp. Những người đến từ vương quốc Dyurkis cũ đó, chắc chắn họ rất am hiểu Học viện Ma pháp.
“Chúng ta cũng tìm gì đó đi ạ.”
Tôi nói với anh trai Henry, anh ấy liền nhìn tôi với vẻ mặt hơi khó xử.
“Anh biết nói gì em cũng chẳng nghe đâu… nhưng đừng làm chuyện nguy hiểm nhé.”
“… Em đã gặp nguy hiểm không biết bao nhiêu lần rồi.”
“Lần này có liên quan đến các quốc gia khác. Cứ để Công tước lo đi.”
“Không phải Đức Vua mà là Công tước ư? … Anh Henry, Công tước đã nói gì với anh à?”
Tôi dò xét nhìn anh trai Henry. Anh ấy vội vàng nặn ra một nụ cười khi nghe câu hỏi của tôi.
“Anh có sao đâu?”
… Sao lúc nào ngài ấy cũng xuất hiện đúng lúc thế nhỉ?
Tôi chầm chậm quay đầu về phía phát ra giọng nói.
“Thần không sao cả.”
Khi tôi nói vậy, Công tước hơi sa sầm mặt. Đôi mắt xanh trong suốt của ngài ấy nhìn thẳng vào tôi.
“… Thần đang điều tra về vụ sói.”
Tôi không chịu nổi áp lực từ Công tước nữa, đành mở miệng sau một lúc.
Nghe lời tôi nói, Công tước mở to mắt. Đồng thời, ngài ấy quay sang nhìn anh trai Henry.
“Ta đã bảo ngươi đừng nhắc đến chuyện đó rồi mà.”
“Alicia đã quyết thì chẳng nghe lời ai đâu. Chú cũng biết mà, phải không?”
“Ngươi biết chuyện này rất nguy hiểm mà?”
“À. Nhưng nếu muốn phàn nàn thì cứ nói với Eric ấy. Tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại bị bại lộ theo cách đó.”
Anh trai Henry vừa nói vừa cười khổ, có vẻ hơi bối rối.
… Vậy là, cả hai người đều giấu tôi vì không muốn tôi vướng vào chuyện nguy hiểm ư?
Thật là quá đáng mà, dù vậy thì năng lực chiến đấu của tôi cũng khá cao đó chứ. Mà, có lẽ do chỉ nhìn được bằng một mắt nên có hơi kém hơn trước một chút, nhưng dù sao thì khi cần tôi vẫn có thể chiến đấu được.
“Hãy cho tôi biết thông tin về con sói.”
“… Lần này thực sự rất nguy hiểm.”
“Tôi sẽ ổn thôi.”
“Ngươi nghĩ ta sẽ cố tình đưa thông tin nguy hiểm cho người con gái mà ta yêu ư?”
Trước ánh mắt nghiêm túc của Công tước, tôi cảm thấy bị áp chế. Sao thế nhỉ, tôi yếu lòng trước ánh mắt của ngài ấy quá đi mất.
Tôi khẽ thở dài.
Tôi là một người bướng bỉnh, nhưng không hề ngốc.
“… Vậy là, lần này nguy hiểm hơn tất cả những lần trước rất nhiều, phải không?”
Công tước không nói gì.
“Đức Vua có biết không?”
“… Không.”
Nghe lời của Jill, anh trai Henry lắc đầu.
Đức Vua không biết ư… Vậy là Công tước đang tự ý điều tra sao?
Người càng thông minh lại càng phải đối mặt với những chuyện khó chịu.
Đôi khi tôi tự hỏi, biết nhiều có phải là lợi thế hay bất lợi cho bản thân. Có rất nhiều sự thật mà tôi ước mình đừng bao giờ biết đến.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn muốn biết thêm những điều mới mẻ. Tôi muốn có thông tin. Đây có phải là bản tính của con người chúng ta không nhỉ?
“Cuối cùng, tôi chỉ muốn hỏi một điều, có ai ở các quốc gia khác biết Liz là ai không?”
“Chuyện đó vẫn chưa rõ.”
Công tước nhíu mày nói khi trả lời câu hỏi của tôi.
“Vậy sao… Vậy thì tôi xin phép.”
“Alicia.”
Khoảnh khắc tôi định rời đi, Công tước nhẹ nhàng gọi tên tôi.
Dù là cái tên đã quá quen thuộc, nhưng không hiểu sao tim tôi lại khẽ đập mạnh.
Đôi mắt của Công tước nhìn thẳng vào tôi, dường như tràn đầy sự dịu dàng.
“Một ngày nào đó, hãy cho ta biết cảm xúc của nàng, Alicia.”
Công tước nói với giọng điệu nghiêm túc rồi rời đi trước tôi.
Tôi đã định là người đi trước mà lại bị ngài ấy vượt mặt rồi.
Không biết đến bao giờ tôi mới có thể thắng được Công tước đây?
Tôi ngây người ra, suy nghĩ về ý nghĩa câu nói vừa rồi của Công tước.
“Cảm xúc của tôi…?”
Cảm xúc của tôi là chuyện gì chứ? Tôi liếc nhìn Jill.
Chắc hẳn Jill đã đọc được suy nghĩ của tôi qua biểu cảm.
“Suy nghĩ thì như người lớn, nhưng về tình yêu thì đúng là một đứa trẻ sơ sinh.”
Jill nói với tôi một cách chán nản.
“Anh cũng xin em đấy. Hãy nói cho Công tước biết Alicia nghĩ gì về cậu ấy đi.”
Anh trai Henry vừa nói vừa khẽ cười.
“Đúng đó. Alicia chưa bao giờ nói cảm xúc của mình với Công tước cả…”
“Công tước mà không biết Alicia nghĩ gì lại đi bày tỏ tình cảm với Alicia thì… đúng là một kiểu tra tấn mà.”
Hai người hợp sức trách tôi thật là hèn hạ.
“Dám trêu đùa một vị Hoàng tử tài giỏi, đẹp trai, nổi tiếng như thế thì đúng là một ác nữ…”
Nói đến đó, Jill vội đưa tay che miệng.
… Muộn rồi đó, Jill. Tôi nở nụ cười nhìn Jill.
Jill nhìn tôi với vẻ mặt hơi co quắp.
Không ngờ có ngày mình lại bị Jill gọi là ác nữ… Hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời!
“Tiểu thư mà nghe bị gọi là ác nữ lại phá lên cười thì chắc chỉ có Alicia thôi.”
Anh trai Henry nói rồi cười khổ.
Jill gật đầu lia lịa đồng tình với lời của anh trai Henry.