134
Công tước Duke trợn tròn mắt, đứng sững lại trước lời tôi nói.
Vừa thốt ra khỏi miệng, tôi đã thấy hối hận ngay.
Rốt cuộc mình đã hỏi gì thế này...?
Mà nói mới nhớ, từ trước đến giờ Công tước vẫn chưa từng trực tiếp nói thích tôi.
"Thôi, không có gì đâu ạ."
Tôi vội vàng nói, nhưng đã muộn rồi.
"Nàng muốn biết à?"
Công tước Duke nói, mắt ánh lên vẻ tinh quái.
Quả là phong thái của một 'ông hoàng' mà...
"Không, không cần đâu ạ."
Công tước Duke chầm chậm tiến về phía tôi.
Sao chàng lại cứ tiến về phía mình thế này!
Căn phòng nhỏ thế này thì làm sao mà trốn thoát được chứ.
Tôi lùi dần về phía sau, nhưng chẳng mấy chốc đã đụng phải cửa sổ.
…Bình tĩnh lại đi, Alicia. Dù trong hoàn cảnh nào cũng phải giữ thái độ uy nghi, đường hoàng thì mới xứng là ác nữ chứ. Tôi tự nhủ với bản thân như vậy.
Thế nhưng, tôi vẫn không thể chống lại được áp lực khủng khiếp từ Công tước Duke.
Lùi bước thế này quả là hành động tệ hại nhất đối với một ác nữ.
Mọi nỗ lực của tôi từ trước đến nay sẽ đổ sông đổ bể mất. Phải làm gì đó thôi! Không thể cứ chịu thua Công tước Duke được.
Tôi tự vực dậy tinh thần, thẳng lưng đứng dậy.
Đúng khoảnh khắc ấy, Công tước Duke đặt một tay lên cửa sổ, như thể muốn bao vây tôi, không cho tôi đường thoát.
…Đây có phải là cái gọi là "kabedon" từng rất thịnh hành ở kiếp trước không nhỉ?
Mà sao gần nhau thế này chứ. Chắc chắn chàng ấy nghe thấy tiếng tim tôi đập thình thịch rồi.
Cố gắng giữ bình tĩnh nào, mình ơi.
Tôi cố gắng nặn ra một vẻ mặt điềm nhiên rồi ngước nhìn chàng.
…Đứng ở góc độ này mà vẫn đẹp trai đến thế. Thế giới này thật bất công mà.
Là đàn ông mà da dẻ lại mịn màng đến vậy… Chắc con gái cả thế giới phải khóc ròng mất thôi.
Khi tôi chăm chú nhìn mặt Công tước Duke, mặt chàng hơi ửng hồng.
Hả? Không thể tin được. Công tước Duke mà cũng biết đỏ mặt sao…
Mình đang mơ sao?
"Đừng nhìn chằm chằm như vậy."
"Nếu không thích thì sao chàng không lấy tay che mắt tôi lại?"
Tôi cười khẩy một chút, nói với giọng hơi trêu chọc.
Công tước Duke lộ ra vẻ mặt hơi khó xử.
Đây có phải là thế trận đã đảo ngược rồi không?
Mái tóc màu biển óng ả, tuyệt đẹp của Công tước Duke lọt vào mắt tôi.
"Tóc chàng đẹp thật đấy."
Tôi nói rồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Công tước Duke. Phải kiễng tay lên khá cao mới với tới được…
Mà sao tóc chàng lại mềm mượt đến thế. Hơn nữa, còn thoang thoảng mùi hương dễ chịu nữa chứ.
Không biết phải chăm sóc thế nào mới có được mái tóc như vậy nhỉ.
Khi tôi đang nghĩ vẩn vơ và chạm vào tóc Công tước Duke, chàng đột nhiên đưa tay kẹp lấy má tôi.
"Chàng làm gì thế?"
Miệng tôi chu ra như môi cá, chẳng thể nói rõ lời.
Sao lại khiến tôi trông xấu hổ thế này chứ.
Nếu ai đó nhìn thấy cảnh này, giấc mộng ác nữ của tôi sẽ tan tành mây khói mất.
Tôi túm lấy cánh tay Công tước Duke, cố gắng đẩy ra nhưng chàng không hề nhúc nhích.
Sức mạnh của chàng thật đáng sợ. Công tước Duke khẽ thở dài.
…Cái thở dài đó có nghĩa là gì nhỉ?
"Ta muốn giam giữ nàng."
Trán Công tước Duke chạm vào trán tôi. Chàng nhìn thẳng vào mắt tôi.
Giam giữ ư…? Lời đó, đây là lần đầu tiên trong đời tôi được nghe thấy đấy.
Nếu Công tước Duke không đẹp trai như vậy, chắc tôi đã "tử nạn" rồi.
Đây có phải là lời thật lòng của Công tước Duke không nhỉ? Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe chàng nói điều gì như vậy.
Mà thôi, bị nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như thế này, tim tôi sắp nổ tung mất.
Đôi mắt chàng ánh lên vẻ hoang dã như dã thú, nhìn chằm chằm vào tôi. Cứ như thể tôi sắp bị nuốt chửng vậy.
Trước mắt… tôi phải làm gì đó với tình cảnh bị động này đã. Hơn nữa, tim tôi sắp không chịu nổi rồi.
Tôi khẽ ngả đầu ra sau, rồi hết sức lắc mạnh đầu.
Đau quá! Dĩ nhiên tôi không phát ra tiếng, nhưng trong lòng thì gào thét.
Công tước Duke mở to mắt nhìn mặt tôi. Chàng hơi mất thăng bằng, tựa nhẹ vào bàn.
…Húc đầu lại đau đến thế sao? Chắc chắn trán tôi cũng đỏ ửng lên rồi.
Nhưng giờ không phải lúc để bận tâm chuyện đó.
Tôi liền áp sát vào Công tước Duke, rồi làm y hệt những gì chàng vừa làm với tôi.
Kẹp một tay vào má Công tước Duke, tôi khẽ nhếch mép.
May mà chàng đang tựa vào bàn. Nếu không thì tôi đã không với tới rồi.
"Giam giữ ư? Đừng có đùa! Hai năm sống trong căn nhà nhỏ đó là vì tôi có mục đích riêng. Tôi không hề bị cha giam giữ đâu nhé."
Tôi cúi xuống nhìn Công tước Duke rồi nói.
Ngay lập tức, Công tước Duke nheo mắt lại, kéo mạnh cánh tay tôi. Tôi liền ngã vào vòng tay chàng.
Hương thơm của Công tước Duke nhẹ nhàng bao bọc lấy tôi.
…Mùi hương của Công tước Duke, thật sự rất dễ chịu.
Là mùi hương khiến người ta cảm thấy thoải mái và bình yên… nhưng giờ thì tôi chẳng thể bình yên chút nào. Tim tôi đang đập liên hồi như muốn nhảy múa vậy.
"Xin lỗi, lý trí của ta suýt nữa bay biến rồi."
Giọng nói trong trẻo của Công tước Duke văng vẳng bên tai tôi.
"...Tại sao?"
Khi tôi hỏi, tôi nghe thấy tiếng Công tước Duke thở dài thật sâu.
"Ta muốn nàng nhận thức rõ hơn rằng ta đã hoàn toàn say đắm nàng."
Công tước Duke nói với giọng điệu có vẻ bất lực.
Tôi cảm nhận được cơ thể mình đang cứng đờ lại.
Ôi, làm sao đây, tim tôi đập ầm ĩ quá. Không biết đó là tiếng tim tôi hay tiếng tim Công tước Duke nữa.
Nhưng tôi chắc chắn rằng tim tôi sắp vỡ tung đến nơi rồi.
"Alicia luôn kiên định với niềm tin của mình, không tiếc công sức để đạt được mục tiêu, luôn đối mặt với hiện thực cuộc sống một cách mạnh mẽ, nàng thông minh, kiên cường, và lúc nào cũng thanh tao, xinh đẹp."
Công tước Duke nói đến đó thì dừng lại.
Tôi cảm thấy cơ thể mình nóng bừng lên. Nhiệt độ này chắc chắn Công tước Duke đang cảm nhận được.
Chắc giờ mặt tôi đỏ như quả táo rồi.
Mạch đập nhanh bất thường, tiếng tim đập càng lúc càng lớn.
Những lời của Công tước Duke khiến sâu thẳm trong lồng ngực tôi nóng rực như lửa đốt.
"Nàng là một người phụ nữ tuyệt vời."
Cuối cùng, Công tước Duke thì thầm vào tai tôi.
Thật là một câu nói "chết người" mà. Tôi cảm thấy như mình sắp khuỵu xuống đến nơi.
Nếu là cô gái bình thường thì đã ngất xỉu rồi. Tôi cố gắng đứng vững để không làm mất đi vẻ uy nghiêm của một ác nữ, nhưng tôi cảm thấy mình sắp đổ gục đến nơi.
Công tước Duke buông tôi ra rồi đi thẳng về phía cửa.
Chàng đưa tôi đến đây rồi lại đi ra trước sao?
Thôi thì, chàng đi ra sớm thì tôi càng mừng. Tôi không muốn bị nhìn thấy bộ dạng đỏ bừng thế này đâu.
Công tước Duke nhìn mặt tôi, mỉm cười một cách mãn nguyện và có chút tinh quái rồi bước ra ngoài.
Chẳng lẽ… chàng ấy chỉ trêu chọc mình thôi sao?
Khoảnh khắc Công tước Duke ra khỏi phòng, tôi khuỵu xuống tại chỗ. Tôi không còn chút sức lực nào để đứng vững nữa. May quá, đây là căn phòng không có ai.
"Alicia?"
Một lúc sau, Jill bước vào phòng với vẻ mặt ngạc nhiên.
Tôi định hỏi vặn cậu ấy rằng đã đọc xong sách chưa, nhưng tôi không còn chút sức lực nào để nói điều đó.
"Có chuyện gì vậy? Vừa nãy Công tước Duke vui vẻ bước ra khỏi phòng, nhưng sau đó Alicia lại không ra nên..."
Jill vừa nói vừa cúi xuống nhìn mặt tôi.
Vui vẻ bước ra khỏi phòng ư? Có khi nào Công tước Duke biết tôi sẽ thành ra thế này nên cố tình nói những lời đó không nhỉ?
Ban đầu tôi cứ nghĩ chàng dịu dàng, nhưng hóa ra lại có chút "S" (tính cách bá đạo) đấy… Cuối cùng thì tôi cũng thấy được bản chất thật của Công tước Duke rồi.
"Mặt cậu đỏ quá… Không phải bị sốt đấy chứ?"
"...Tớ sẽ ở đây một lát cho đến khi bình tĩnh lại."
Tôi nói rồi dựa vào tường trong tư thế ngồi.
"Được thôi."
Jill khẽ gật đầu, rồi mở cửa sổ cho gió lùa vào phòng.
Làn gió mát lành nhẹ nhàng bao bọc lấy tôi. Tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình hơi hạ xuống. Dần dần, tâm hồn tôi cũng trở nên bình tĩnh hơn.
Jill ngồi xuống bên cạnh tôi và bắt đầu đọc sách. Có vẻ như cậu ấy vẫn chưa đọc xong cuốn sách.
Tôi và Jill cùng tận hưởng ánh nắng ấm áp, trải qua một khoảng thời gian dễ chịu trong không gian yên bình.
=====
Xin lỗi vì tốc độ cập nhật chậm hơn trước.
Từ giờ tôi sẽ không thể đăng nhiều bài mỗi ngày được nữa, nhưng tôi sẽ cố gắng đăng ít nhất một bài mỗi ngày.
Mong quý vị thông cảm.
Chân thành cảm ơn quý vị đã luôn ủng hộ và đọc truyện.