Trở thành kẻ thất nghiệp.
Thành phố Mê cung Merhatz.
Tại một góc của thành phố trải rộng quanh khu mê cung ở trung tâm, tôi vẫn đang chăm chỉ làm việc như thường lệ tại bệnh viện của Eris.
「Uwah, chị không xử lý vết thương này cẩn thận đúng không? Nó bắt đầu mưng mủ rồi này. Ca này cần dùng cả Dis-Poison nữa. Cùng với Heal, tổng cộng là 400 Zeni.」
Trước mắt tôi là một cô gái với mái tóc đỏ rực, dài ngang vai. Cô có phong cách khá bụi bặm, tay chân săn chắc vừa phải, mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và quần short. Trông cô có vẻ gì đó khá nam tính.
Trên cánh tay trái của cô gái có một vết thương do bị vật sắc nhọn nào đó cứa phải. Tuy nhiên, trái ngược với vết sẹo trông có vẻ đau đớn, cô gái lại đáp lời một cách vui vẻ, chẳng hề tỏ ra bận tâm về vết thương. Phải, với cô gái này, những vết thương như thế là chuyện thường ngày ở huyện. Bởi vì cô ấy là một “mạo hiểm giả”.
Khi tôi niệm “phép trị liệu” lên cánh tay cô gái, một luồng sáng mờ ảo tụ lại trên vùng bị thương, và vết thương dần khép lại.
「Ểhh, 400 Zeni cơ àaa. Shiki, giảm cho em một chút xíuuuu nữa được không? Đợt thám hiểm vừa rồi trang bị của em cũng hỏng mất rồi, nên em đang kẹt tiền lắmmm.」
「Không được đâu. Nếu tôi tự ý giảm phí trị liệu, lần này Eris chắc chắn sẽ đuổi việc tôi mất. Thân phận một trị liệu sư làm thuê như tôi cũng khó xử lắm.」
Tôi, Satou Shiki, vốn là một sinh viên đại học ở Nhật Bản thời hiện đại. Rồi một ngày nọ, đột nhiên, tôi đã đến thế giới này. Tôi bị một kẻ cuồng sát đâm bằng dao bếp, và ngay khoảnh khắc tôi nghĩ mình đã chết, không hiểu sao tôi lại có mặt ở thành phố mê cung này.
Vốn dĩ, ở Nhật Bản tôi đã kiếm được một khoản tiền kha khá nhờ việc buôn bán đồ cổ giả, và một khoản tiền lớn hơn nhiều nhờ việc xây dựng một nhóm chữa bệnh tâm linh thành một giáo phái mới. Và tôi không biết có liên quan hay không, nhưng tôi đã có được kỹ năng Giám định (Appraisal) và Phép trị liệu (Healing Magic) khi đến thế giới này. Và rồi, để kiếm sống ở dị giới, sau đủ thứ chuyện, tôi bắt đầu làm việc tại bệnh viện của Eris. Kể từ đó đến nay cũng đã được khoảng ba tháng.
「Ểhhhh, không sao đâu mààà, chị ấy sẽ không phát hiện ra đâu. Thôi mà, chỉ tính tiền Dis-Poison thôi! Em van anh đóóó.」
Phụp.
Cô gái tóc đỏ ép hai cánh tay vừa được chữa lành của mình lại. Nhìn vẻ ngoài nam tính của cô ấy thì khó mà đoán được, nhưng cô ấy đang ép chặt cặp ngực khủng của mình.
Nguy hiểm quá. Theo nhiều nghĩa.
Khi không có bộ đồ thám hiểm mê cung, thứ duy nhất che đậy bộ ngực của cô gái chỉ là một chiếc áo sơ mi. Dĩ nhiên là cô ấy có mặc đồ lót, nhưng đồ lót ở thế giới này lại chẳng có thứ gì kém lãng mạn như gọng đỡ cố định cả. Không bị cản trở bởi lớp vải mỏng, cặp tuyết lê đầy đặn của cô cứ thế rung rinh chuyển động.
「N-Nhưng mà…」
Quản lý của bệnh viện này, Eris.
Ngay sau khi đến thế giới này, tôi đã đi tìm việc. Tôi tình cờ gặp cô ấy trên phố, và bị hớp hồn bởi cặp ngực vĩ đại bị nhồi nhét trong bộ tu phục, trông như sắp bung ra đến nơi. Tôi đã bám đuôi cô ấy một chút xíu đến bệnh viện này. Và đó là cách tôi bắt đầu làm việc ở đây.
Tuy nhiên, thành thật mà nói, môi trường làm việc không được tốt cho lắm. Trước hết, có lẽ vì vị trí nằm xa mê cung ở trung tâm thành phố, nên không có nhiều khách hàng. Vì không có khách, phí điều trị của nơi này được đặt ở mức thấp đến khó tin để thu hút khách từ nơi khác. Dĩ nhiên, nhờ kiểu quản lý đó mà bệnh viện chẳng có tiền, và theo đó, lương của tôi cũng thấp. Dù tôi được bao ăn ở, nên tôi cũng không thực sự quan tâm lắm đến lương bổng.
Nếu tôi tự ý giảm giá ở một bệnh viện được quản lý như thế này, Eris sẽ nói gì đây? Không, thực ra cô ấy sẽ mắng tôi, và thậm chí còn nói rằng nếu tôi làm thế lần nữa, tôi sẽ bị đuổi việc. Và chuyện đó đã xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng mà khổ nỗi, loại mạo hiểm giả duy nhất chịu cất công đến một bệnh viện xa xôi thế này chỉ toàn là những kẻ keo kiệt và mấy lão già ranh mãnh.
「Nèèèè, nếu anh muốn thì sờ một chút cũng được mà…?」
Đối mặt với kỹ năng đàm phán của những người phụ nữ phi thường, tôi chống cự trong vô vọng, và lần nào cũng bị ép phải giảm giá cho họ. Tất cả là lỗi của Chúa vì đã sinh ra những trái cấm tội lỗi như vậy. À, mà vì tôi từng được một bộ phận người dân Nhật Bản tôn sùng như một vị thần với tư cách là người sáng lập một giáo phái mới, nên có thể nói đó cũng là lỗi của tôi.
「Chắcccc là hết cách rồi. Được rồi, 200 Zeni cho phần Heal!」
「Waaah, cảm ơn anh! Vậy thì, một chút thôi, nhé?」
Cô gái tóc đỏ ưỡn ngực ra, đẩy cặp tuyết lê to tròn về phía trước. Khi tôi nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, má cô ấy hơi ửng hồng và cô ấy vội quay mặt đi.
Đây. Chính là nó. Cái hành vi ma quỷ khiến đàn ông phải nhảy múa trong lòng bàn tay cô ấy. Giọng nói mềm mại, quyến rũ của cô. Lần nào cô gái này cũng như vậy. Tôi chỉ cần thấy cảnh này một lần là việc giảm giá đã thành chuyện đã rồi. Không phải tôi yếu lòng; mà là khả năng của cô gái này quá đáng kinh ngạc.
Rồi, khi tôi đưa tay về phía ngực cô gái–
「Anh đang làm cái gì vậy?」
Một giọng nói lạnh như băng.
Nó vang vọng khắp phòng điều trị.
「Ơ-, à, em về đây ạ. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã chữa trịịịị!」
Àhh. Cô nàng nam tính đã chạy biến. Đúng là mạo hiểm giả có khác. Thân thủ thật phi phàm. Tôi còn chưa kịp xoa nữa mà. Khoan, cô ta cũng chưa trả tiền! Trả tiền đây.
Lý do cô ấy bỏ chạy thì không cần phải nói.
Ở lối vào phòng điều trị, trong một tư thế đầy uy áp, là một người phụ nữ với mái tóc vàng óng dài đến thắt lưng, Eris. 18 tuổi, cô là một cô gái có tính cách hơi khó chịu, một mình điều hành bệnh viện này. Cô ấy khoanh tay, làm nổi bật cặp ngực căng tròn, đầy đặn, hoàn toàn làm lu mờ bộ ngực của cô nàng nam tính lúc nãy, và ánh mắt cô ấy phóng về phía tôi sắc lẻm như có thể đâm chết tôi vậy.
「À…hahahaha.」
Bí quyết thành công #1: Gặp chuyện khó, cứ cười trừ đã.
「Tôi đã nói với anh rồi, phải không? Tôi đã bảo anh không được giảm phí điều trị. Hết lần này, đến lần khác, đến lần khác, đến lần khác.」
Không có tác dụng.
「X-Xem nào, đó là, cô biết đấy, chuyện đó. À, ngực của cô ấy! Có vẻ như ngực cô ấy bị thương, nên tôi phải chữa trị, đúng không? Được chứ?」
Bí quyết thành công #2: Tôi có lý do chính đáng.
「Và tại sao lại cần tiếp xúc cơ thể, chỉ để niệm phép trị liệu? Hơn nữa, tôi đã quan sát từ đầu rồi.」
Không có tác dụng.
「X-X-Xin hãy rộng lòng tha thứ cho tôiiiiiiii!!」
Bí quyết thành công #3: Dập đầu tạ tội.
Một tư thế dogeza hoàn hảo đầy nhiệt huyết. Úp mặt xuống sàn, và thành tâm cầu xin sự tha thứ. Với màn thể hiện thảm hại này, chắc chắn ngay cả một Eris đang tức giận cũng không thể không tha thứ cho tôi.
「…Dù tôi đã thuê anh khi anh nói rằng muốn làm việc ở đây bằng mọi giá, nhưng anh chẳng bao giờ nghe lời dù tôi có nói bao nhiêu lần đi nữa. Cứ có cơ hội là, dù với tôi hay với khách hàng, cũng chỉ có quấy rối tình dục, quấy rối tình dục, quấy rối tình dục. Thế mà anh còn ăn khỏe bằng hai người. Tôi đã chịu đựng cho đến bây giờ chỉ vì kỹ năng phép trị liệu của anh quá xuất sắc, nhưng. TÔI. ĐÃ. CHỊU. ĐỦ. RỒI. Anh bị sa thải. Đừng bao giờ vác mặt đến đây nữa.」
Ừm, vô dụng rồi. Ba lần đều thất bại. Tôi đã chọc giận cô ấy nhiều lần trước đây, nhưng chưa bao giờ giận đến mức này. Ít nhất thì trước đây cô ấy chưa bao giờ nói đến chuyện vác mặt đến hay gì cả.
「X-Xin lỗi, nghe này, tôi sẽ không làm thế nữa. Nếu cô cứ tức giận như vậy sẽ làm hỏng khuôn mặt xinh đẹp của cô đấy, phải không?」
「Tch!!」
A, tệ rồi.
Eris-san thực sự tức giận rồi. Cô ấy tặc lưỡi ngay lập tức, nhìn tôi như nhìn một đống rác rưởi, tôi có thể cảm nhận được sự ghê tởm thực sự của cô ấy hướng về phía mình. Sự thẳng thừng của cô ấy thật đáng sợ. Đáng sợ vô cùng. Lần duy nhất tôi thấy cô ấy đáng sợ đến thế này là vào ngày hôm qua, khi tôi vô tình thấy cô ấy bơi khỏa thân, và trên hết là chân tôi cũng vô tình trượt ngã đè lên người cô ấy và cũng vô tình xoa nắn ngực cô ấy một chút. Được rồi, đúng là lần đó tôi đã đi quá xa.
Tôi thực sự vừa bị sa thải 5 giây trước.
Những lời tiếp theo của tôi chắc chắn sẽ quyết định số phận của tôi từ bây giờ. Vận động đi, não ơi. Suy nghĩ đi. Tìm ra những lời có thể giúp mình lật ngược tình thế.
Với toàn bộ trí lực của mình, tôi tìm kiếm câu nói yêu thương sẽ khiến Eris phải thốt lên “Ôi thật tuyệt, hãy chiếm lấy em đi!” trong khi má cô ấy ửng hồng vì vui sướng và ngại ngùng.
「Hành lý của anh đây. Tôi đã đóng gói sẵn rồi.」
Hết giờ.
Eris ném một chiếc túi đay lớn về phía tôi. Khi tôi nhìn vào trong, có vài bộ tu phục nam và một thẻ ngân hàng. Ừm, đúng là đồ của tôi. Cô ấy đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng.
「Ừm, Eris-san?」
「Như tôi đã nói. Anh bị sa thải. Cút đi.」
–Và thế là, tôi bị tống cổ khỏi bệnh viện của Eris ngay tại trận, trở thành một kẻ vô gia cư và thất nghiệp ở dị giới.