I Work As A Healer In Another World’s Labyrinth City

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

29 26

Sau Khi Tẩn Nhừ Tử Thiên Sứ Dẫn Đường, Tôi Đã Trở Thành Chiêu Hồn Sư

(Đang ra)

Sau Khi Tẩn Nhừ Tử Thiên Sứ Dẫn Đường, Tôi Đã Trở Thành Chiêu Hồn Sư

Elise

Một tân binh cấp Thiên Tai hoàn toàn không tự nhận thức được sức mạnh của mình, người luôn xông pha nơi tiền tuyến, đã ra đời như thế!!

5 5

Vốn Chỉ Muốn Làm Một Phù Thủy Sống An Nhàn Tự Tại, Lại Bị Thánh Trượng Mạnh Nhất Lịch Sử Chọn Trúng. Tại Sao Chứ!?

(Đang ra)

Vốn Chỉ Muốn Làm Một Phù Thủy Sống An Nhàn Tự Tại, Lại Bị Thánh Trượng Mạnh Nhất Lịch Sử Chọn Trúng. Tại Sao Chứ!?

Myojin Katou

Đây là câu chuyện fantasy về một cô gái tùy hứng dùng sức mạnh vô song để kết bạn!

4 5

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

51 316

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

217 775

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

40 344

Web Novel - Chương 02

Mùa xuân.

Giữa tháng Tư.

Trời trong xanh.

Tôi rời khỏi dinh thự và đi bộ một lúc dọc theo con đường rợp bóng cây.

Sau đó, tôi đến thủ phủ của lãnh địa Blangier.

Thủ phủ là trung tâm của lãnh địa Blangier.

Dân số khoảng 20,000 người.

Những ngôi nhà mái đỏ san sát nhau.

Các quầy hàng dựng dọc theo đường phố, và những khu chợ được mở ở quảng trường.

Nhiều cư dân trong thành phố này biết tôi, Erine.

Họ đã từng vui vẻ gọi tên tôi.

Nhưng hôm nay thì khác.

"Này... đó là tiểu thư Erine mà."

"Cô ta bị trục xuất khỏi đất nước rồi."

"Nghe nói cô ta là kẻ chủ mưu trong vụ tham nhũng đó? Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong nhỉ."

Xì xầm, xì xầm.

Họ đứng từ xa xì xầm bàn tán về tôi.

Khoan đã, tin tức về việc tôi bị trục xuất đã lan ra rồi sao?

...Không.

Phải rồi.

Tôi đã bị nhốt trong tù khoảng 10 ngày.

Tôi mới được thả ra ngày hôm qua.

Trong 10 ngày đó, tin tức về việc tôi bị trục xuất và vụ bê bối tham nhũng gây ra nó hẳn đã lan truyền khắp nơi.

Tôi thầm nghĩ:

(Kẻ chủ mưu vụ tham nhũng, hử…)

Tham nhũng gì ư? Tham nhũng liên quan đến quân đội.

Theo chính sách của gia tộc Blangier, Erine đã chính thức nhập ngũ vào năm 15 tuổi...

Và được thăng lên một vị trí khá cao trong vòng 2-3 năm.

Lần này, cô ấy bị cáo buộc đã lợi dụng chức vụ đó để nhận những khoản tiền bất chính từ những kẻ mờ ám trong khoảng một năm và tham gia vào việc biển thủ.

(Tham nhũng...)

Tất nhiên tôi chưa bao giờ làm chuyện như vậy.

Người thực sự tham nhũng là mẹ tôi.

Nhưng mẹ đã đổ tội cho Erine.

Bà ta dựng chuyện rằng Erine là kẻ chủ mưu của vụ tham nhũng.

Thế là mẹ được tuyên trắng án.

Trong khi đó, Erine bị thông báo trục xuất như một đại tội phạm.

(Hừm, nghĩ lại vẫn thấy tức.)

Tôi đã từng yêu thương mẹ mình.

Dù mẹ đã từ bỏ tôi, tôi vẫn không thể tin vào điều đó.

Nhưng bây giờ khi ký ức của Koki Saori đã trở lại, cuối cùng tôi cũng có thể phân tích tình hình hiện tại của mình một cách khách quan.

Mình đã bị đối xử quá bất công...

Đúng là tôi có thể không có thuộc tính mà gia tộc Blangier mong muốn.

Nhưng chuyện này là sai trái.

Thứ có trong đầu mẹ chỉ là sự tự bảo vệ bản thân.

Bà ta chỉ đẩy cho tôi tội lỗi mà lẽ ra bà ta phải chuộc.

Khoảnh khắc tôi nhận ra sự thật đó, tình yêu của tôi dành cho mẹ nguội lạnh, và cơn giận bao trùm lấy trái tim tôi.

Tuy nhiên... trước khi bị cảm xúc nuốt chửng, tôi thở ra một hơi thật dài.

(Thôi, có một người mẹ tồi tệ như vậy thì đành chịu thôi.)

Tôi quyết định chấp nhận nó.

Lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì.

Thay vào đó, nghĩ về những ý tưởng cho ma pháp giả kim sẽ có ý nghĩa hơn nhiều.

Tôi xốc lại tinh thần.

Tôi đi tiếp xuống phố.

Tôi ghé vào một tiệm kim hoàn.

Mục đích là để đổi châu báu và phụ kiện lấy tiền mặt.

Chủ tiệm, dù nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng như nhìn một kẻ bị lệnh trục xuất, vẫn đồng ý giao dịch.

Bây giờ tôi có 1,000 đồng vàng.

Tính theo yên Nhật, một đồng vàng tương đương 10,000 yên.

Vậy 1,000 đồng vàng là 10 triệu yên.

(Tốt rồi, mình đã có được khoản vốn tối thiểu.)

Tôi rời khỏi tiệm kim hoàn.

Sau đó, tôi ghé vào các cửa hàng vật liệu.

Số vật liệu thu thập được từ dinh thự Blangier vẫn chưa đủ.

Vì vậy, tôi quyết định mua tất cả những vật liệu có vẻ hứa hẹn từ các cửa hàng.

Sau khi mua sắm gần xong, tôi lại đến một cửa hàng vật liệu khác.

Tôi đã ghé qua nhiều cửa hàng vật liệu như thế.

Kết quả là, tôi đã có được tất cả các vật liệu mình muốn.

Sau đó, tôi đi một vòng qua các quầy hàng và mua một ít thức ăn.

Với tất cả những lần mua sắm này, tôi đã tiêu hết 980 đồng vàng, chỉ còn lại 20 đồng...

Nhưng đó là những chi phí cần thiết.

(Dù sao thì, việc chuẩn bị cho chuyến đi đã hoàn tất...!)