(K: Cái bộ này khó hiểu như tuyển tập 1001 điều để hiểu phụ nữ p1 ấy)
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Fuah...”
Tôi ngáp một cái rõ to.
Trái ngược với cái ngáp đó thì hôm qua tôi đã ngủ quá nhiều nên bây giờ tôi rất là buồn ngủ. Đúng là cơ thể con người được thiết kế để bất tiện nhất mà. Thứ khó khăn nhất chính là làm cho bất kì thứ gì ở mức vừa phải.
Với một chút thất vọng, tôi đi thẳng đến trường.
Khi tôi càng lúc càng gần trường hơn thì càng có nhiều học sinh mặc đồng phục y như tôi trên đường. Cuối cùng tôi gặp một cô gái xinh đẹp đang đi qua lại trước cửa hàng tiện lơi.
Và khi cô ấy thấy tôi, cô kêu lên một tiếng “Ah!” rồi chạy đến chỗ tôi với gương mặt hạnh phúc.
“Anh đến trễ, Senpai! Anh không biết trái tim thiếu nữ ra sao sao? Để một cô gái phải đứng đợi như thế này?”
“Đừng lại, hãy để những lời nói của Lala ra khỏi tâm trí được không?”
“...Senpai? Anh đang nói cái gì thế?”
“Đó là điều anh định nói!”
Cô ấy mỉm cười hạnh phúc trước câu tsukkomi của tôi và làm ra vẻ mặt “Chính là nó!”
Tôi đang rất mệt mỏi vào buổi sáng.
Cậu cũng không biết gì về trái tim thiếu nữ của cô đang khá đau đớn.
“Vậy, tại sao anh phải gặp em?”
Tôi không dừng lại trước cửa hàng tiện lợi nữa nên tôi bắt đầu đi đến trường học.
Lala lẻo đẻo theo bên cạnh tôi.
“Không phải em đã nói với senpai từ tối hôm qua rồi sao? Trong nhà tắm nên nó sẽ nghe rõ ràng hơn chứ?”
“Nó chỉ vang trong nhà tắm của em thôi! Và cũng đừng có làm như nó có vọng đến tận chỗ anh, nếu thế thì thế giới này sẽ trở nên rất ồn ào.”
Tôi cảm thấy hơi hụt hơi vì đã tsukkomi em ấy kể từ khi gặp Lala đến giờ.
Khi tôi lấy hơi lại thì em ấy đã đến trước mặt và nhìn vào tôi.
“H-huh? Anh đang hụt hơi... Có lẽ anh đang suy nghĩ điều gì đó dâm dục phải không?”
Lala cười toe toét trông có vẻ rất phù hợp với hoàn cảnh này.
Vì em là một cô gái xinh đẹp thu hút rất nhiều sự chú ý nên hãy đừng có làm những hành động táo bạo như vậy! Em sẽ đẩy anh vào rắc rối đó!
“Sao có thể như vậy được. Anh chỉ mệt khi phải tsukkomi mỗi lần nói chuyện với em.”
Tôi gạt nhẹ em ấy ra và để em ấy về lại cùng hàng với tôi.
Sau đó Lala bắt đầu phồng má lên và hờn dỗi.
“Không phải đó là điều bình thường khi con trai nghe từ “tắm” từ con gái sao!”
“K-không, làm gì có.”
N-nhưng mà con trai sẽ nghĩ như thế... phải không?
“Mouu, senpai anh thật là nhàm chán.”
“Xin lỗi vì anh chỉ là một thằng nhàm chán.”
“Boo.”
Nói chuyện với Lala khiến tôi cảm thấy như mình đang nói chuyện với em gái nhỏ của mình vậy.
Nhưng tôi làm gì có em gái nào, chỉ là tưởng tượng thôi.
“Vậy thì. Từ giờ trở đi hãy đến trước cửa hàng tiện lợi lúc tám giờ. Em sẽ chăm sóc anh nếu anh cảm thấy cô đơn.
“Em đang tỏa ra rất là kì lạ đó. Có phải vì em đang rất cô đơn không?”
“Tất nhiên là không rồi. Em chỉ là một đàn em tốt bụng chăm sóc cho senpai của mình thôi.”
“Em đang nói về bản thân mình ư?”
“Em đang nói một cách khách quan đó.”
“Vâng, vâng.”
“Anh cứ để em lo cho. Boo.”
Từ “boo” đáng lí không thường xuất hiện ở cuối câu.
Nó cực kì hiếm khi xuất hiện.
À thì, Nhỏ đàn em này ít ra không phải người xấu. Tôi khá chắc về điều đó.
Tôi có thể dựa vào em ấy được không?
“Dù sao thì, sepai hãy chắc rằng anh sẽ ở đó lúc tám giờ mỗi sáng được chứ?”
“...Hiểu rồi.”
Em ấy cười quỷ quyệt trước câu trả lời của tôi, với vẻ mặt tự mãn của Lala như đang muốn nói rằng “Tất nhiên anh sẽ nói thế rồi.”
“Anh đang rất mong chờ ngày mai phải không?”
“Phải đó.”
“Anh thật sự rất thẳng thắn đó senpai.”
“Đừng có để ý đến nó!”
Chúng tôi nói chuyện phiếm với nhau như trong Manzai.
(TL: Manzai là loại hình nghệ thuật hài chủ yếu được thực hiện bởi 2 người với 1 người là Tsukkomi và 1 người là Boke)
“Nhắc mới nhớ...Này senpai, chúng ta hãy đi hẹn hò để kỉ niệm ngày chia tay đi.”
“Một ngày hẹn hò kỉ niệm chia tay? Nó là cái gì thế?” (Heartbreaker date)
“Là một chuyến đi để quên đi những điều đau lòng khi để nó lại đằng sau.”
“Anh ở phía sau?!” (I’m in the back)
“Chắc rồi, vì đó là em nên em sẽ là người ở đằng trước.”
(Well, since it’s with me, obviously I'm in the front)
Em ấy là người rất yêu bản thân mình phải không?
Tôi không biết bất kì ai tự ái như thế này. Như là nếu bạn hỏi tôi có yêu bản thân mình không. Tôi nghĩ mình sẽ trả lời bình thường.
Nó không giống như tôi luôn tự hỏi mình có yêu bản thân không. Nó thật mập mờ khi nghĩ như vậy.
Hóa ra tôi không thường hay nghĩ như vậy.
“Vậy thì đi thôi nào!”
“Đ-được thôi.”
Tôi không có lí do gì để từ chối nó vì vậy tôi đã đồng ý.
Tôi thấy khá hào hứng và tò mò khi nghe từ “hẹn hò”
Vì tôi là con trai mà.
Tôi chưa bao giờ xem đàn em của mình là một đối tượng yêu đương đến bây giờ... Hoặc từ đầu thì Lala là một bông hoa trên cao quá tầm với? À thì, Karen cũng là một bông hoa trên cao quá tầm với của tôi, nên hãy để nó sang một bên đi.
Tôi không muốn nhìn thấy thứ tôi không muốn nhìn thấy. Tôi không muốn nghĩ về thứ tôi không muốn nghĩ. Đó là nhận loại.
Nhưng mà có lẽ hơi sai lầm nếu nghĩ Karen và Lala có liên quan đến nhau, và không đời nào tôi có thể nào tìm được... một mối quan hệ lớn như thế gần nhà được phải không? Tôi nói với bản thân mình như thế.
Chúng tôi là đàn em và đàn anh của nhau.
Khá chắc là nó sẽ không hơn hoặc không kém điều đó.
“Sao anh lại im lặng như vậy? Anh đang nghĩ về em hay...?”
“Không, anh có có nghĩ gì hết!”
“Thật ra--!” “Ritsu nhỏ ~ Phiên bản trong sáng~” gợi lên trong tâm trí tôi. Tất nhiên là tôi đã chặn nó thoát ra khỏi miệng mình rồi.
“Suy nghĩ dâm dục? Phải không?”
“Tại sao em lại đẩy vấn đề đó vào? Nó hoàn toàn khác mà! Bình tĩnh lại đi!”
Phải rồi.
Làm sao mà cô gái thích trêu đùa tôi lại thích tôi được.
Tôi có lẽ là món đồ chơi để em nó nô đùa. Tôi đang khóc đây...
Và thế sự hiểu nhầm nho nhỏ của tôi đã biến đi mất.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại