“Tao thành thật xin lỗi.”
Sau khi tan học, Akira đã đãi tôi trong một quán cà phê thay cho lời xin lỗi.
Tôi thích đồ ngọt vì vậy tôi đang cảm thấy rất vui.
“Tao ổn mà, đó chỉ là một trò chơi trừng phạt thôi. Ah, ly parfaits cỡ bự này~”
Cậu ta không cần phải lo lắng quá đâu cơ mà, chà, nếu cậu ấy cứ khăng khăng thì tôi nghĩ mình cũng nên chấp nhận vậy.
Lúc này, tôi đã cho gọi ba ly parfaits cỡ lớn, hai bánh crepe và bốn cốc cacao.
“Nhưng mày biết mà….”
“Mày không cần phải bận tâm về nó đâu. Thực tế, nếu là một người bình thường thì hầu hết họ sẽ khóc trong sự sung sướng vì điều đó đúng chứ? Kể cả khi đây là một lời nói dối, hẹn hò với Tachibana trong vòng một tháng quả là điều không thể tin được.”
“Tao biết…. Nhưng mà mày sẽ chấp nhận à? Mày nói rằng tỏ tình như vậy là bất lịch sự với người ta mà?”
“Nn –, tao sẽ hẹn hò với cô ấy. Điều này còn liên quan tới danh dự nữa. Mày thấy đấy, bị từ chối bởi một gã cô độc như tao thì thật tội cho cô ấy. Với lại không phải mày nói rằng muốn biết cô ấy là người như thế nào sao? Tao không thực sự quan tâm tới nó lắm, lập tức nói đồng ý thì có vẻ là thô lỗ, nhưng đằng ấy cũng đang nói dối mà nên tao nghĩ sẽ ổn thôi.”
“Tao hiểu rồi…. Cảm ơn.”
“Ừm, dẹp sang một bên đi thay vào đó mày không ăn parfait à? Mày có muốn tao cho một miếng? Chỉ một miếng thôi được chứ?”
“Thật hả? Cảm ơn… Mày tốt thật đấy……mà khoan, ngay từ đầu thì đây là tiền của tao mà? Không những thế mày còn gọi rất nhiều chứ…... Vậy mà chỉ có một miếng…mày thật keo kiệt!”
“Thật bất lịch sự. Mày sẽ không nhận được một miếng nào hết.”
“Tại sao!”
Đến cuối cùng tôi đã ngấu nghiến hết toàn bộ đống parfait và trở về nhà.
Nhân tiện tôi phải thanh toán một nửa hóa đơn. Thật nực cười….
◆ ◆ ◆ ◆ ◆
Hôm sau
“Kiyama…sau giờ học cậu có thể dành cho mình một chút thời gian ở phòng thể chất được không?”
“Ừm…”
Tan học xong
“Xin lỗi, làm phiền cậu rồi….”
“Nó ổn mà, nhưng cậu có thể nói nhanh hơn được không? Tớ có chút việc phải làm hôm nay.”
Tôi vừa mới nhớ ra rằng hôm nay là ngày phát hành bộ manga yêu thích của mình. Có lẽ tôi chỉ nói mỗi “OK”,nên là tôi muốn nó xong nhanh nhất có thể.
“Ừm….T –,Tớ thích cậu, Kiyama, Umm… cậu có muốn hẹn hò với mình?”
“Được thôi. Từ giờ mong cậu chiếu cố. Vậy nhá.”
Trả lời xong tôi bắt đầu rời đi.
“Eh? Chờ chút?”
“?”
Tôi quay lại vì được gọi.
“Etto, Không phải nó quá là lạ sao? Mọi chuyện diễn ra quá nhanh?”
“?... Quá nhanh á? Không lẽ tớ phải tỏ ra bất ngờ, rồi sau đó suy nghĩ một cách kỹ lưỡng à? Ngay từ đầu tớ không thể biết được cậu thực sự muốn gì….”
“Không, không phải thế, phản ứng của cậu là nhanh quá thể. Lẽ ra chúng ta phải trò chuyện thêm về nhiều thứ khác nữa đúng không?”
Mặc dù đó chỉ là nói dối? Thật là một người ích kỷ….
Chà, tôi đoán là nó cũng đúng… ai lại chỉ trả lời toẹt một cái rồi lập tức rời đi dù cho bản thân có việc quan trọng khác phải làm đi nữa.
“Không, cậu biết đấy, tớ có một số việc khác phải làm. Chả có gì đặc biệt để chúng ta phải bàn bạc bây giờ cả, hay tớ nhầm à?”
Bọn tôi sẽ hẹn hò trong vòng một tháng dù có muốn hay không. Thái độ của chúng tôi đối với nhau có như thế nào cũng được.
“Ah, Ừm, mình hiểu rồi…. Mai gặp lại.”
“Un.”
Xong rồi đó, giờ thì về thôi. Nhưng tôi chợt nhận ra mình đã để quên một số thứ. Chết tiệt! Tôi nhanh chóng trở lại lớp để tìm kiếm.
Sau đó, tôi lấy được thứ mình bỏ quên, bước qua lối ra, dọc theo con đường tôi thấy Tachibana đang về. Cô ấy vẫn còn ở đây à… mà trông có vẻ cô ấy đi hơi chậm?
Điều này trái ngược với tôi. Tôi là một người đi bộ khá nhanh nên là khi cố gắng bắt nhịp với một người đi chậm làm tôi cảm thấy rất khó chịu. Chà, có vẻ chúng tôi sẽ không thể về nhà cùng nhau được rồi.
Cùng lúc đó, vô tình tôi nhìn thấy câu lạc bộ bóng chày đang luyện tập.
Ka-ching!
Một cú đánh tốt. Nó vẫn đang tiếp tục bay. Hướng này, đúng hơn là hướng này thì, nó đang bay ngày càng tới gần đây.
“…………Tachibana!!!”
Tôi thất bại trong việc gọi cô ấy. Cô ấy ngạc nhiên nhìn vào tôi và không hề di chuyển. Tôi chạy với tất cả sức lực của mình.
Không kịp mất…!
Tôi lao cơ thể mình vào Tachibana.
(Cốp!)
Một âm thanh khó chịu vang lên trong đầu tôi. Đau quá. Có vẻ tôi đã không tránh được nó. Tôi cảm nhận được rằng ý thức của mình đang mờ dần. Vào thời điểm này, bệnh xá của trường hình như đã đóng, tôi sẽ phải đi tới bệnh viện à…?
Mặc dù tôi đã rất mong chờ ấn phẩm mới……..ấn phẩm mới?....
Ah, đúng rồi, là ấn phẩm mới. Mình không có thời gian để nằm xuống ở đây. Ý thức của tôi đã trở lại và bằng cách nào đó tôi đã đứng vững được mà không bị ngã.
“Máu, cậu đang chảy máu…..cậu có sao không..?
Là tiếng của Tachibana
Tôi nhìn vào Tachibana, Ah, tôi đã ngã ra sau khi đâm vào Tachibana. Nhìn kỹ lại, chân của tôi đã bị xước nhẹ nhưng không nhiều.
Tệ thật. Cứ đà này tôi sẽ bị giết bởi gã đội trưởng cơ bắp mất.
“Ah…wa, Đây là lỗi của mình… Xin lỗi.”
“Xin hãy bỏ qua cho tớ!”
Tôi nghĩ cô ấy vừa nói nói điều gì đó nhưng nó không còn quan trọng nữa. Thay vì lắng nghe Tachibana, tôi đang lo về vấn đề của mình hơn.
“Xin lỗi vì đã bất ngờ lao vào cậu. Cậu có bị thương không? Nếu được, cậu có thể giữ bí mật về điều này được chứ….?
“Eh?Eh, không sao nhưng mà…. Còn cậu thì sao, cậu thực sự ổn chứ?”
“Cảm ơn cậu rất nhiều! Đương nhiên là mình không sao rồi!”
“Nhu –, nhưng đó là máu….”
Máu? Tôi khẽ chạm vào nơi quả bóng đánh trúng. Có máu đang chảy ra. Tệ thật. Có lẽ mình nên đến –
………………..
.........Ấn phẩm mới!!
Đúng rồi, phải là ấn phẩm mới. Bây giờ tôi đã được cô ấy tha lỗi, tôi sẽ về nhà ngay bây giờ.
“Không đau tí nào cả, tớ vẫn đang rất tỉnh táo nên là không sao đâu. Ah, còn nữa, xin lỗi đã phiền đến cậu nhưng cậu có thể đem quả bóng trả lại cho câu lạc bộ bóng chày được không?”
“Eh? Eh, eh…Ư, Ừm…”
Tôi đã mất quá nhiều thời gian. Mệt quá, hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi sẽ đọc hết ấn phẩm rồi mới đi ngủ.
Về đến nhà, vết thương đã được cầm máu lại và được xử lí khá dễ dàng. Sau khi đọc hến ấn phẩm mới, tôi ăn tối và đi ngủ sau đó.
Ấn tượng của Kouyou về Kami7
Tachibana Koyomi:
Một cô gái xinh đẹp.
Haruyama Akira:
Đẹp trai, tốt tính, thích quan tâm người khác.
Manamoto Taichi:
Đội trưởng cơ bắp.
Akita Noboru:
Vì lý do nào đó mà mồ hôi lại không có mùi gì.
Yumekawa Ena:
Cô gái đứng đầu Kami7.
Hirayama Nonoka:
Nói chậm.
Momo Shizuku:
Trầm lặng, và kém giao tiếp?