Một buổi hẹn hò! Là một buổi hẹn hò tuyệt vời! Sự kiện sau giờ học trong đời tôi sắp tới rồi! Chuông vừa vang lên! Không ổn rồi! Điều này có hại cho tim tôi! Từ ngữ của tôi cũng linh tinh cả rồi! Thình thịch! Làm ơn thôi đi.
…….Thật mệt mỏi khi buộc mình phải diễn như vậy. Tự ép cho bản thân trở nên căng thẳng là không tốt chút nào… Nhưng, nếu tôi không cố làm như vậy, tôi sẽ cảm thấy muốn trở về nhà mất…..
“Vậy, chúng ta đi thôi?!”
“Un”
“Cậu đã nghĩ ra nơi muốn đến chưa?”
“Eh –, chẳng phải thường thì bạn trai sẽ là người nghĩ về điều đó sao? Không lẽ cậu không nhìn mình như một người phụ nữ?”
“Trong trường hợp đó, bây giờ chúng ta sẽ về nhà được không?”
“Là một trò đùa, haha. Cậu thực sự thích ở nhà thư giãn, huh~”
“Tất nhiên, thật mệt mỏi khi đi ra ngoài, tớ ghét đám đông.”
“Ai mà chả vậy. Đó không phải là lý do dể trốn việc bước ra ngoài đâu.”
Chà, hẳn là vậy rồi.
Quan trọng hơn, tôi đã không nhận ra là mình đang đi rất chậm cho đến khi tôi để ý thấy chúng tôi đi cạnh nhau. Cơ thể tôi bắt đầu cảm thấy ngữa ngáy.
Uuu…..khó chịu quá.
“Vậy? Cuối cùng thì chúng ta sẽ đi đâu?”
“Nn –, vì chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, đi tới một quán cafe có thì sao? Cậu có thích nó không?”
“Yah, Tớ thích nó. Cậu có thể thấy tớ là một người hảo ngọt. Vậy thì một quán cà phê. Un, tớ yêu nó.”
Tuy nhiên, đúng như tôi nghĩ một buổi hẹn hò vẫn thật mệt mỏi….
Ngoài việc phải đi với tốc độ phù hợp với người còn lại, vẫn còn quá nhiều thứ bạn phải bận tâm, chẳng hạn như đi bên phía lề đường, nhẹ nhàng đi trước người kia và kiểm tra những ngã rẽ.
“Nhân tiện, tại sao cậu lại chấp nhận lời tỏ tình của mình?”
“Sao cậu lại hỏi vậy?”
“Cậu rõ ràng không thích mình mà đúng không? Mình cảm thấy thật tệ về nó. Ép buộc người khác phải hẹn hò với mình dù họ không thích.”
Chà, mặc dù đó là một lời thú nhận giả, vẫn tốt hơn là bạn nên tỏ tình với người mà họ thích bạn. Như vậy thì sẽ là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi…..
Dẫu vậy, thực sự thì tôi vẫn có hứng thú với tồn tại mang tên bạn gái, cộng với việc Yumekawa trông rất đáng sợ, vả lại tôi cũng lo về danh dự của phía bên kia nữa. Tôi thấy rằng sẽ thật thô lỗ nếu mà tôi từ chối.
“Không đâu, Tachibana. Tớ thích cậu. Chỉ là tớ đang tiếp cận với tốc độ riêng thôi, đúng hơn thì có một chút rắc rối do tính cách của mình. Hơn nữa, tớ không giỏi trong việc che giấu cảm xúc của bản thân.”
“Mình hiểu rồi……..cảm ơn cậu……”
….Fu-uh……. Có vẻ như bằng cách nào đó tôi đã lừa được cô ấy rồi…..
“Vậy, cậu có hứng thú không? Lý do mình tỏ tình cậu?”
“Không hẳn.”
Rốt cuộc, tôi đã biết về nó rồi mà. Ý tôi là, tôi nên làm gì nếu nghe về nó? Tôi có nên nói cho cô ấy bâo giờ không nhỉ –? Chắc chắn tôi sẽ gặp rắc rối. Tôi đã giúp cậu cảm thấy tốt hơn đấy. Nên biết ơn đi.
“Eh –, Tại sao –?”
Oi! Đừng nghĩ thêm về nó!? Nó không tự nhiên chút nào, bỏ qua nó đi!
Chết rồi….. Tôi cũng đã bị nghi ngờ trước đó. Tôi phải nói gì đó…..
“Eh, hmm…, Nói sao ta? Tớ là kiểu người sẽ không thực sự để ý tới động cơ sau nó. Dù nguyên nhân có là gì hay chỉ là ngẫu nhiên, một điều chắc chắn là nó vẫn sẽ như vậy, và nếu nó kết thúc thì vẫn sẽ kết thúc thôi, đúng không?”
………U –n? Tôi đang nói cái méo gì vậy? Tệ rồi….. Cậu ấy không phải kiểu người ngu ngốc sẽ bị thuyết phục bởi cái lý do đó….. Không –…..thế là hết rồi.
“Mình biết rồi –, cũng có người sẽ nghĩ như vậy huh~. Un, bây giờ mình đang rất muốn ở bên Kiyama đó, cậu biết không?”
Cô ấy là một con ngố!!!!!
Tạ ơn chúa –!
Tôi đã được cứu…..
“Thật không? Cảm ơn.”
“Ah, chúng ta nên nhanh chóng tới quán cà phê!”
“Oh! Tớ cũng rất mong chờ nó.”
Và thế, lúc tôi đang cố tăng tốc độ của mình lên thì.
“Oh? Koyomi đó à! Lâu ngày không gặp –! Em đang hẹn hò với bạn trai mới sao?”
Tôi nghe thấy một giọng nói phía sau mình.
Khi tôi quay lại, ở đó là một chàng trai có vẻ ngoài sành điệu…….
Tachibana có kiểu bạn này à……..
Tệ thật. Tôi thấy ổn với Akira, nhưng đây lại là kiểu người mà tôi kỵ nhất.