“Fuuwahhh…….”
Tôi đã thức khuya chỉ để suy nghĩ về nhiều kế hoạch khác nhau và trước khi tôi kịp nhận ra thì trời đã sáng. Nhưng có lẽ vì tôi là một người ngủ ít nên tôi không cần ngủ nhiều. Nếu tôi có thể chợp mắt trong khoảng một giờ, tôi có thể đủ năng lượng để hoạt động cả ngày.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy như mình không ngủ đủ giấc vì chuỗi sự kiện ngày hôm qua đã khiến tôi bị shock cả về tinh thần và thể chất. Tôi không biết là do mình đã lớn hơn hay vì lâu lắm rồi mới có cảm giác như vậy lần đầu tiên.
Nghĩ lại thì, ngày xưa, mình đã từng chạy khắp nơi từ bốn giờ sáng đến tận đêm khuya, hành xử như một người hùng công lý.
Một phần là do lúc đó tôi bị hâm. Nói thẳng ra gọi là "điên". Nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi tôi vào cấp ba mà tôi bị shock như vậy. Đó là cách tôi bị tổn thương bởi những sự kiện trong quá khứ.
Cuối cùng, ngày hôm qua tôi đã ăn tối với mẹ tôi khi bà ấy về nhà. Trong khi vừa nhìn bà chị kế và mẹ tôi cùng nhau rửa bát, tôi ngồi hồi tưởng lại quá khứ .
Hmm. Vậy thì nên quyết định như vậy đi.
Hiện tại, tôi quyết định gạt Shinkai sang một bên. Thông thường, hội học sinh sẽ bận rộn nhất vào thời điểm này trong năm. Họ sẽ sắp xếp việc tuyển dụng học sinh mới cho các hoạt động của câu lạc bộ, và các thành viên hội học sinh cũng sẽ ở đó để tư vấn cho họ. Tôi không chắc cô ấy có nhận ra tôi không, nhưng không chắc là cô ấy sẽ ra tay trong vài ngày tới.
Tốt nhất, hạn chót là một tuần, nhưng với tôi như vậy là đủ. Tôi chắc chắn sẽ không dính líu đến cái nơi đấy đâu.
Vì vậy, điều tôi nên làm bây giờ là……
“Trong tuần này, mình sẽ phải tạo bầu không khí trong lớp học để không dính líu đến Kisaragi.”
Bởi vì thế, tôi đã nghĩ ra rất nhiều kế hoạch ngày hôm qua.
– Đảm bảo rằng tôi luôn tránh xa tầm mắt của Kisaragi.
– Ghi đè Tachibana Kanata bằng Shiina Kanata.
– Buộc Kisaragi thôi học.
– Bắt Kisaragi, v.v…
Tuy nhiên, tất cả những ý tưởng này đều rất nặng nề và rủi ro đối với tôi. Bên cạnh đó, đôi khi tôi có thể gặp khó khăn khi gặp trực tiếp Kisaragi.
Tôi sẽ phải kiểm tra hôm nay để xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng hôm qua đã có một giao lưu giữa các bạn học mới với Kisaragi là trung tâm. Kisaragi có lẽ đã kết bạn với nhiều bạn cùng lớp của cô ấy ở đó.
Nếu đã như vậy thì tôi không cần phải nhúng tay vào. Nếu Kisaragi có nhiều bạn như vậy, cuộc sống học sinh của cô ấy đảm bảo sẽ viên mãn ngay cả khi không có tôi. Nhưng khuôn mặt mà tôi nhìn thấy khi chúng tôi chia tay nhau trong lớp học vẫn thoáng qua trong tâm trí tôi.
Ánh mắt của cô ấy ngày hôm qua……như thể cô ấy đặt câu hỏi, chất vấn về sự tồn tại của mình vậy.
Tôi, Shiina Kanara, vẫn còn một phần của Tachibana Kanata trong tôi, dù chỉ là một chút. Tôi chắc rằng Kisaragi đã nhận ra điều đó và đến nói chuyện với tôi. Và tôi chắc chắn rồi cô ấy sẽ tiếp tục làm như vậy.
“Cô ấy là kiểu người đặt câu hỏi và khám phá chúng cho đến khi cô ấy hiểu. Cô ấy dường như vẫn không thay đổi nên mình không biết liệu chuyện gì sẽ xảy ra.”
Nhưng tôi đã quyết định hành động đầu tiên cần thực hiện.
Đầu tiên là tiết chủ nhiệm hôm nay. Lẽ ra phải có phần tự giới thiệu, nhưng Kisaragi đã phá hỏng nó. Thứ nhất, có….
“Chà, hiện tại, tôi chỉ còn một bước.”
Và trong khi làm việc đó, tôi cũng có thể cố gắng nhớ tên những người bạn cùng lớp mà tôi có thể sử dụng và tìm xem ai đang xây dựng mối quan hệ với ai. Có thể có một đầu mối để giải quyết vấn đề này.
※
Tôi rời nhà đến trường khoảng một giờ sau khi chị kế của tôi rời đi. Mất ít hơn 15 phút để đi bộ từ nhà tôi đến trường. Chị ấy rời nhà trước bảy giờ mỗi ngày để đến văn phòng hội học sinh vì công việc của cô ấy ở đó. Cô ấy phải làm việc rất chăm chỉ mỗi ngày cho ai đó mà cô ấy thậm chí không biết.
“….”
Vừa đi, tôi vừa thực hiện lại thói quen buổi sáng của mình lần đầu tiên sau khoảng một năm. Điều đầu tiên tôi làm là kiểm tra tình trạng đi lại của những học sinh xung quanh.
Ai sẽ đi học, vào thời gian nào trong ngày, với ai và tại sao? Tôi đã cố gắng điều tra điều này vào mỗi thời điểm khi môi trường thay đổi. Bằng cách này, tôi có thể tránh gặp gỡ những người không cần thiết, và nó cũng cho tôi manh mối về các mối quan hệ của con người.
Vì vậy, tôi đã làm điều đó lần đầu tiên sau một năm....
Mấy đứa năm nhất có vẻ khá đáng chú ý nhỉ…..Môi trường cũng đã thay đổi khá nhiều nên điều này sẽ khó khăn lắm đây.
Nhìn quanh đâu đâu cũng thấy học sinh năm nhất. Nhắm thấy mấy gương mặt thân quen đến tận năm ngoái giờ không còn nữa, tôi đoán cái đám hồi ấy chắc gần như toàn học sinh năm ba cả.
Nhưng sinh viên năm nhất thì không sao. Hầu như không có ai biết tôi và khả năng hộ biết tôi là con số không trừ khi họ chủ động lại làm quen. Cảm thấy nhẹ nhõm, tôi quyết định tạm thời ngừng suy nghĩ và tập trung vào công việc của mình.
Nhưng sau đó, ánh mắt của tôi chú ý vào một điểm. Tôi nhìn quanh và thấy rằng nhiều học sinh cũng đang nhìn vào chỗ đó giống như tôi.
“……”
Một cô gái mặc đồng phục của trường chúng tôi. Nhưng có một sự khác biệt lớn giữa cô ấy và những cô gái bình thường. Cô ấy có mái tóc óng ả, đôi mắt xanh và không makeup. Mặc dù vậy, cô ấy vẫn có một vẻ đẹp thu hút người khác.
Tóc vàng hả……đây là lần đầu tiên mình thấy ở trường này thì phải.
Mình chưa gặp cô ấy bao giờ nên chắc chắn là học sinh năm nhất. Cô ấy có lẽ để tóc tự nhiên, vì trường này không cho phép nhuộm tóc. Từ các đặc điểm trên khuôn mặt của cô ấy tôi đoán cô ấy có thể là một nửa người Nhật và một nửa người Nga.
Sau đó, một trong số những đứa ra khỏi đó rồi chỉ vào cô ấy và gọi đứa bên cạnh để hỏi tên về cô ấy.
“N-này. Đó là Nanase Natsume thì phải….”
“Là cô người mẫu đó sao!?”
"Bơ phệt, cô ấy học ấy học trường tụi mình kìa!"
“……”
Cô nữ sinh kia tên là Nanase, người có lẽ vừa nghe thấy giọng nói của mấy thằng con trai, bước nhanh về phía trường. Có lẽ các nam sinh cũng nhận ra mình làm sai, trên mặt lộ ra vẻ hối lỗi.
Nếu hôm qua nhỏ đó mà xuất hiện chắc cái trường thành cái chợ mất. Chắc vì vậy nên nhỏ bỏ qua lễ nhập học và lễ khai mạc?
Hoặc đơn giản là cô ấy có công việc người mẫu phải làm, hoặc có thể vì những yếu tố khác. Tôi nhìn vào mặt cô ấy một lúc và thấy quầng thâm nổi lên dưới mắt cô ấy. Tôi đã nghĩ một lúc rằng cô ấy không trang điểm, nhưng có vẻ như cô ấy đã giấu nó rất kỹ.
Và bằng cách nào đó, tôi có thể nhìn thấy phần dưới của cô ấy qua váy. Chúng không chỉ là đôi chân của người mẫu. Ít nhất, cô gái tên Nanase có lẽ khỏe mạnh hơn so với anh chàng đang ngồi lê đôi mách trước đó. Nếu không cẩn thận, tôi có thể bị cô tẩn mất .
Có lẽ cô ấy được đào tạo riêng bởi người mẫu. Judo? Hay là kickboxing?
Nanase Natsume,……Tôi sẽ ghi nhớ nó, đề phòng thôi.
Tôi chắc rằng cô ấy và tôi không biết nhau, nhưng rõ ràng là dính dáng đến một học sinh nổi bật như vậy sẽ rất rắc rối. Nếu tôi được chú ý vì lý do đó, tất cả công sức của tôi trong một năm sẽ đổ sông đổ bể hết.
Từ bây giờ, tôi cần nhớ khi nào cô ấy đi học và cố ý thay đổi thời gian. Nếu tôi không làm điều đó, rủi ro sẽ luôn ở đó.
Đột nhiên, tôi nghĩ đến bản thân mình.
Không biết làm sao, mình cảm thấy...xung quanh mình có rất nhiều mìn...
Khi tôi còn nhỏ, tôi hẳn đã nghĩ rằng mình có thể trở thành đồng minh của chính nghĩa. Tôi ước gì bà tôi ít nhất đã dạy tôi khiêm tốn hơn một chút. Hoặc có lẽ một điều ác nếu cần thiết.
Nếu có thể, tôi sẽ đập tôi ở trường cấp hai và tiểu học tơi tả . Tôi sẽ nói với nó rằng chính những hành động đạo đức giả của nó ấy đã khiến cuộc sống của tôi trở nên khó khăn như vậy.
"Hửm?"
Khi tôi nheo mắt trước suy nghĩ phi thực tế này, tôi ngay lập tức nhận ra một hình bóng quen thuộc. Người đó luôn mỉm cười và chào hỏi mọi bạn cùng lớp trong tâm nhìn, tích cực tương tác với nhiều người khác nhau.
"Chào buổi sáng, mọi người!"
"À, Kisaragi! Hôm qua vui thật đấy!
"Chào buổi sáng, rất vui được gặp lại cậu hôm nay.”
Đúng như dự đoán, Kisaragi dường như có nhiều mối quan hệ hơn với nhiều học sinh. Tôi hy vọng cô ấy hài lòng với điều đó.
“Chà, chắc chắn mình tìm ra giải pháp gì đó rồi.”
Tôi quyết tâm vượt qua đợt sóng đầu tiên và đi theo Kisaragi đến trường.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage