Tôi đến trường và ngồi xuống một cách kín đáo nhất có thể. Kisaragi và những người xung quanh cô đã đến trường và đang trò chuyện thân thiết vào buổi sáng.
Vấn đề với Kisaragi là cô ấy không nói chuyện lâu với bất kỳ học sinh cụ thể nào. Sau cuộc trò chuyện kéo dài chưa đầy một phút, cô ấy sẽ trò chuyện vui vẻ với một học sinh khác. Hơn nữa, không có sự luân chuyển hay thứ tự nào, và cô ấy không quan tâm đến rào cản giới tính.
Sau một thời gian trôi qua, cuối cùng cô ấy cũng đến với tôi.
“Shiina-kun, chào buổi sáng!”
“Ừ, chào buổi sáng.”
Tôi trả lời bằng một giọng trầm, cố gắng không quá nổi bật và tạo cảm giác xa cách. Nhưng có lẽ Kisaragi thấy nó thú vị, và tiếp tục cuộc trò chuyện với một nụ cười.
“Hôm qua bọn mình đã có một bữa tiệc karaoke đó. Và tớ đang nghĩ đến việc tổ chức thêm lần nữa! Mà hôm qua vui lắm nên tớ rất muốn Shiina kun tham gia cùng bọn mình nha. À, và nhân tiện, tụi mình đang bàn về việc đi đến một công viên giải trí á!”
"….Vậy à, tôi sẽ suy nghĩ về nó."
Đi công viên giải trí với mọi người à, cho tôi nghỉ ngơi đi. Tôi có lẽ sẽ không bao giờ chấp nhận lời mời của cô gái này. Vì lý do nào đó, chỉ cần nhìn vào nụ cười sáng sủa của cô ấy cũng khiến tôi tức giận.
Hừm, sao mình lại thấy khó chịu thế này?
Tôi hoàn toàn có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, nhưng nhìn cô ấy lúc này khiến tôi buồn nồn vì một lý do nào đó. Cứ như thể cô ấy là hình ảnh phản chiếu của người khác vậy……
Trong khi tôi cảm thấy không thoải mái, Kisaragi chuyển mục tiêu sang người bên cạnh tôi. Trước khi tôi kịp nhận ra thì cô ấy đã biến mất ngay trước mặt tôi, và tôi hơi rùng mình khi nghĩ về điều đó.
Nhưng tôi cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể và nghe lén cuộc trò chuyện bên cạnh mà không bị chú ý.
“Ừm……Yukihana san phải không nhỉ? Rất vui được gặp cậu."
“…..Tương tự như vậy.”
Cô gái được gọi là “Yukihana” trả lời câu hỏi của Kisaragi một cách nhàm chán, tẻ nhạt và tập trung vào cuốn sách trên tay. Hơn nữa, cô ấy vẫn luôn vô cảm.
“Vì tụi mình đều là con gái, tại sao chúng ta không đi chơi với nhau sau giờ học nhỉ? Hôm nay mình đi đến ăn bánh crepe trước nhà ga nha…”
“…..Tôi không có hứng thú, rủ người khác đi.”
…..Cô gái này.
Đồng thời, tôi cũng đang lắng nghe cuộc trò chuyện của các mấy đứa khác, nhưng tôi gạt bỏ mọi thứ đi, tôi căng thẳng lắng nghe cuộc trao đổi giữa hai người đó. Tôi lấy điện thoại ra và giả vờ nghịch nó, cố tỏ ra vô tư nhất có thể.
“Hừ, cậu lạnh nhạt thật đấy. Ý tớ là……Sách, bạn thích nó đúng không?”
“…….Cũng như mọi người khác thôi.”
Khi cô ấy nói vậy, Kiaragai bĩu môi tỏ vẻ hờn dỗi nhưng Yukihana tỏ ra không quan tâm đến Kisaragi và tập trung vào cuốn sách. Cứ như thể cô ấy đang ở trong thế giới của riêng mình. Hoặc có lẽ cô ấy không muốn để người khác bước vào thế giới của mình.
“Hee, tớ cũng hay đọc sách lắm! Cậu đọc loại gì vậy, Yukihana san?”
"……Tâm lý."
"Huh?"
"……Tâm lý."
Có vẻ như cô ấy nói điều đó hai lần vì nó quan trọng. Cô nói mà không nhìn Kisaragi chút nào. Ngược lại, khuôn mặt vô cảm của cô ấy bắt đầu trở nên hơi khó chịu.
Tuy nhiên, cảm xúc dao động của Yukihana quá nhẹ nên Kisaragi, người đang đứng ngay trước mặt cô, dường như không nhận ra điều đó. Tôi biết rằng nhiều người không thể nhận thấy sự thay đổi này, ngoại trừ tôi. Những thay đổi trong cảm xúc và nét mặt của Yukihana là rất nhỏ.
Tôi sẽ gọi nó là poker face.
“Yukihana san, cậu thật thông minh! Tớ mong cậu sẽ dạy tớ khi đến kỳ kiểm tra.
“…. Học tập không phải là thứ cậu có ai đó dạy cho cậu. Đó là điều cậu phải tự làm và khám phá.”
“À, đ-đúng nhỉ. Yukihana san trông có vẻ rất đáng tin cậy!”
“……”
Yukihana không còn cố gắng hòa thuận với cô ấy nữa. Cô ấy có một bầu không khí nói rằng 'nhanh đi nơi khác hộ cái đi'.
Có phải do vấn đề giao tiếp hoặc không chấp nhận không? Có lẽ là vế sau, nhưng Kisaragi, không biết điều này, sẽ không lùi bước.
Kisaragi là một người không quan tâm nhiều đến cảm xúc của người khác, nhưng có vẻ như điều này đã không thay đổi trong ba năm trôi qua.
“Sau giờ học tớ sẽ mời cậu lần nữa, vậy nên cậu hãy quyết định nhé.”
“……Cứ làm những gì cậu muốn.”
Và như vậy, Kisaragi lại tìm đến với các học sinh khác. Có lẽ cô ấy cũng hỏi những việc tương tự thế. Mới sáng sớm đã phiền phức như thế rồi.
…..Hửm?
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy có ánh mắt từ chiếc ghế bên cạnh. Đó là từ chỗ của Yukihana, người đáng lẽ đang tập trung đọc sách.
Tôi muốn tự hỏi liệu mình có đang tưởng tượng không, nhưng thực tế là tôi, một người nhạy cảm với những ánh nhìn, cảm thấy như vậy, chắc hẳn có nghĩa là Yukihana đang nhìn tôi.
Nghĩ lại thì, khi mình chuẩn bị rời đi vào hôm qua, cô ấy cũng đã liếc nhìn mình như vậy .
Yukihana chắc chắn đang theo dõi tôi. Có khi cô ấy còn nhìn tôi vài lần khi tôi đang tập trung suy nghĩ. Có phải vì tôi là người ngồi cạnh cô ấy, hay đơn giản là vì cô ấy không thích mái tóc bù xù của tôi?
Mà thôi, mình chẳng cần phải nhìn lại cô ấy, đợi đến tiết chủ nhiệm rồi quan sát cũng được.
Và tôi đợi tiết đầu tiên, tiết này được thay thế bằng tiết chủ nhiệm.
※
Thời gian buổi sáng trôi qua nhanh chóng và dễ dàng. Kisaragi, người đã trò chuyện rất vui vẻ, lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình khi chuông reo. Cô ấy là một học sinh gương mẫu, giống như trong phim.
Trước đây cô ấy còn hay nói đùa nhiều thế……
Tôi nhớ khi Kisaragi còn học tiểu học, cô ấy thường bị giáo viên cảnh cáo vì là một đứa có vấn đề. Tôi cũng được thầy giảng với tư cách là người đồng cam cộng khổ. Mặc dù tôi đang lừa dối cô ấy, nhưng tôi đã hơi tức giận khi cô ấy không chú ý đến ân nhân của mình vào thời điểm đó.
Kisaragi ra lệnh cùng lúc với Shichimiya san đến. Có lẽ đúng là cô ấy muốn tận hưởng tuổi trẻ của mình, khi cô ấy đang làm công việc lớp trưởng của mình.
“Vậy thì, tôi sẽ yêu cầu mọi người giới thiệu bản thân, điều mà chúng ta đã không thể làm được vào ngày hôm qua. Kisaragi san đã làm nó ngày hôm qua, vì vậy tất cả mọi người trừ Kisaragi san. Mỗi bạn sẽ có khoảng một phút. Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu từ bạn.”
“À, vâng!”
Sau đó, những người ngồi ở phía hành lang lần lượt bắt đầu giới thiệu bản thân. Tôi đang ngồi gần cửa sổ nên chắc phải đợi thêm vài chục phút nữa.
Tôi ghi nhớ tên và khuôn mặt của từng người và nhập chúng vào tâm trí của tôi. Vì việc nhớ tên của mọi người ở đây giúp tôi tránh khỏi rắc rồi, đỡ phải hỏi điều đó một lần nữa.
“Vậy thì, Yukihana san là người tiếp theo. Bắt đầu nào–“
Khi gần đến lượt tôi, cuối cùng cũng đến lượt cô ấy nói. Yukihana đứng dậy với khuôn mặt vô cảm như cũ và để giọng nói nhỏ nhẹ của mình vang vọng khắp lớp học.
“……Tôi là Yukihana Ruri. Tôi không tham gia bất kỳ hoạt động câu lạc bộ nào. ……Sở thích của tôi là đọc sách và xem video.……Đó là tất cả."
“H-hửm? Ah, cái đó? Em giới thiệu xong rồi à?"
“…..Em không còn gì để giới thiệu nữa.”
Yukihana ngồi với vẻ mặt trống rỗng. Cô ấy không cố gắng thể hiện cảm xúc của mình với cùng một giọng nói không thay đổi trong suốt thời gian. Phản ứng của những người xung quanh cô ấy cũng rất đa dạng, một số nhìn cô ấy với sự thích thú, những người khác chỉ đơn giản là sửng sốt, và một bầu không khí phức tạp bao trùm lớp học, bao gồm cả Shichimiya sensei.
Yukihana, mặt khác, không quan tâm chút nào, và đang nhìn ra khỏi lớp với vẻ mặt chán nản.
“V-vậy, người tiếp theo. Xin hãy đi trước.”
Shichimiya-sensei cũng cố gắng kìm nén sự bối rối của mình và thúc giục học sinh ngồi phía sau Yukihana giới thiệu bản thân. Giáo viên dường như cũng có vài suy nghĩ về lời chào vu vơ mà Yukihana vừa đưa ra.
Cô gái này……
Những gì tôi sẽ làm hôm nay sẽ không thay đổi, nhưng vẫn có thể có một số thay đổi trong kế hoạch. Yukihana là một học sinh đặc biệt đến nỗi khiến tôi phải nghĩ như vậy.
Có lẽ mình có thể sử dụng cô ấy……
Những ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu tôi, nhưng trước khi tôi có thời gian để nghĩ ra một kế hoạch cụ thể, chẳng mấy chốc đã đến lượt tôi. Tôi hơi lo lắng, nhưng tôi đã lý trí hóa và đóng băng cảm xúc đó.
“Vậy thì đến lượt cậu, Shiina-kun, phải không?”
"……Vâng."
Ánh mắt của cả lớp đổ dồn vào tôi. Kisaragi nhìn tôi chăm chú, và Yukihana, người đã nhìn ra ngoài nãy giờ, đang đối mặt với tôi.
Tôi bắt đầu giới thiệu ngắn gọn về bản thân trong khi chịu đựng cái nhìn xuyên thấu qua mình.
“…..Tôi là Shiina Kanata. Tôi không tham gia bất kỳ hoạt động câu lạc bộ nào. Tuy tôi không giỏi học tập và thể thao, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Tôi giới thiệu bản thân một cách an toàn. Những tràng vỗ tay khô khốc được đưa ra và trọng tâm của phần tự giới thiệu ngay lập tức chuyển sang người tiếp theo.
Thoạt nhìn, phần giới thiệu bản thân của tôi rất thẳng thừng và tầm thường. Nhưng nó ổn. Đây là phần giới thiệu bản thân tốt nhất mà tôi có thể đưa ra vào lúc này.
Và đây là cách tôi chào mọi người ở trường tiểu học.
[ Chào mọi người ! Tớ là Tachibana Kanata. Từ giờ tớ sẽ cố gắng hết sức để hòa đồng với mọi người và tạo ra thật nhiều kỷ niệm! Nếu các cậu có bất kỳ vấn đề gì với việc học tập hoặc thể thao, cứ nói cho tớ biết. Bất kể đó là gì, bất kể khi nào, tớ nhất định sẽ giúp tất cả các cậu! Và tớ sẽ là một người tuyệt vời kết nối tất cả mọi người!]
Một sự tươi sáng không giống với phần giới thiệu bản thân hiện tại của tôi. Khi tôi nghĩ lại về điều đó, tôi nhận ra rằng tôi đã vượt xa kiểu người vui vẻ và bây giờ là một chàng trai hoàn toàn u ám.
Tôi nhẹ nhàng nhìn Kisaragi, nhưng cô ấy đã không nhìn tôi. Tôi chắc rằng trong tâm trí cô ấy, cô ấy đã kết luận rằng tôi, Shiina Kanata và Tachibana Kanata, là những người hoàn toàn khác nhau. Đó là bởi vì khoảng cách giữa hiện tại và quá khứ quá lớn. Nếu tôi không tiết lộ bất cứ điều gì, cô ấy sẽ không phát hiện ra điều đó cho đến khi tốt nghiệp.
Và Yukihana, người đang nhìn tôi, dường như đã mất hứng thú và đang nhìn thoáng qua cửa sổ. Tôi không biết điều gì đã phản chiếu trong đôi mắt cô ấy.
Tiết chủ nhiệm kết thúc với một lời giải thích ngắn gọn, và chúng tôi chuyển sang tiết học đầu tiên của năm thứ hai.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage là người giữ khuôn măt lạnh, không biểu hiện cảm xúc gì