Sau lễ khai giảng, học sinh đã trở lại lớp học của mình. Trường học kết thúc vào buổi sáng hôm nay, vì vậy những học sinh không tham gia vào các hoạt động của câu lạc bộ sẽ rời đi trước. Một số học sinh ở lại để giao lưu, nhưng đó không phải việc của tôi. Tôi không có ý định tham dự bữa tiệc karaoke sẽ được tổ chức vào cuối ngày.
Vì thế tôi nhanh chóng hoàn thành công việc chuẩn bị của mình để về nhà rồi rời đi...Lẽ ra phải như vậy.
“Này, tớ có thể nói chuyện với cậu một chút được không?”
Tôi đang sắp xếp lại bàn làm việc thì Kisaragi đến gần, người đã nhìn chằm chằm vào tôi nãy giờ.
Kisaragi nhìn tôi với ánh mắt bối rối và bắt đầu nói thẳng ra.
“Cậu, tên cậu là gì nhỉ?”
“…..Shiina, là Shiina Kanata.”
“Kanata….. không, nhưng Shiina……”
“Cậu muốn gì ở tôi?”
Tôi hỏi ngược lại cô ấy một cách thẳng thừng mà tim đập thình thịch. Đúng như dự đoán, tiết lộ cái tên bên dưới là rất nguy hiểm, nhưng kiểu gì cô ấy sẽ phát hiện ra. Bên cạnh đó, tôi đã thay đổi bầu không khí và giọng điệu của mình kể từ thời điểm đó. Tôi đã chắc chắn rằng mình sẽ không dễ bị phát hiện.
“……Tớ xin lỗi, tớ nghĩ mình đã nhận nhầm người. Cậu trông hơi giống một người mà tớ biết."
"Vậy tôi có thể đi ngay bây giờ được không?"
“À, vâng. Xin lỗi vì đã làm mất quá nhiều thời gian của cậu.”
Bằng cách nào đó, tôi đã thành công trong việc lừa được cô ấy. Điều lớn nhất là tôi đã thay đổi giọng điệu của mình.
Trước đây, tôi không nói thẳng thừng như bây giờ và cũng không có bầu không khí như vậy. Không biết có nên gọi là lột xác ngược không nhỉ, hoặc ít nhất đó là cách tôi vượt qua năm thứ nhất. Có lẽ tôi cũng có thể sử dụng nó cho Shinkai.
“Đúng vậy,…..Cậu ấy không u ám như vậy, cậu ấy giống một người đàn ông hơn…….”
Kisaragi lẩm bẩm gì đó, dù sao thì, tôi cũng nên về nhà thôi. Với tốc độ này, rất có thể tôi sẽ được mời đến một buổi tiệc giao lưu do Kisaragi tổ chức. Có vẻ như họ sẽ đi hát karaoke, và hiện tại có một đám người đang tụ tập.
“…..Xin lỗi, cậu có thể nhường đường được không?”
"Ôi lỗi của tôi."
Có lẽ vì hơi choáng nên tôi đã chặn đường cô bạn ngồi cạnh tôi. Tôi nhanh chóng tránh đường và tự mình rời khỏi lớp. Hay đúng hơn, có một người khác ngoài tôi không tham dự tiệc giao lưu.
……Hmm?
Trong một khoảnh khắc, cô gái vô cảm lúc nãy liếc nhìn tôi. Nhưng khi tôi nhìn lại cô ấy, cô ấy ngay lập tức quay lại nhìn và đi về phía lối ra.
Chà, cuối cùng cũng xong việc rồi.
Tôi hơi lo lắng, nhưng không có tai hại nào xảy ra. Tôi vẫn còn thời gian và chỗ ngồi của chúng tôi cạnh nhau. Sẽ không vấn đề gì nếu tôi biết cô ấy từ bây giờ.
Dù sao thì hôm nay tôi quyết định về nhà sớm và nghĩ về tương lai. Mặc dù tôi đã lừa cô ấy trước đó, nhưng sẽ không có gì lạ nếu một lúc nào đó Kisaragi tìm ra . Bên cạnh đó, vì Shinkai ở gần chị kế của tôi, có một khả năng tôi và cô ấy có thể tiếp xúc với nhau. Tôi không biết liệu tôi có thể lừa được cô ấy không.
Tạm thời, mình cần phải có biện pháp đối phó với hai người đó.
Gạt Shinkai sang một bên, Kisaragi có thể dễ quản lý hơn tôi nghĩ. Miến là cô ấy không thay đổi, thì có rất nhiều cách đề làm.
Hiện tại, tôi phải dành thời gian để quan sát cô ấy, nhưng tôi phải cũng chuẩn bị một kế hoạch dự phòng dự phòng. Với suy nghĩ này, tôi về nhà, lên kế hoạch cho vài ngày tới.
※
Tôi về nhà sớm hơn thường lệ, nhưng đây là ngôi nhà hai tầng mà cha dượng tôi đã mua cách đây khoảng một năm trước. Rõ ràng, bố dượng tôi có thu nhập rất cao và ông dường như kiếm đủ tiền để đưa ra quyết định nhanh chóng mua căn nhà nay. Có lẽ đó là lý do tại sao ông ấy không về nhà thường xuyên.
Nhân tiện, mẹ tôi cũng làm việc ở một công ty thời trang cho đến tối. Những ngày này, bà thường về nhà muộn hơn bình thường và thường ở một mình vào thời điểm tối.
Bà chị kế của tôi về nhà ngay sau khi tôi về nhà và nán lại trong phòng khách. Vì học kỳ mới vừa bắt đầu nên có lẽ cô ấy không có công việc nào đặc biệt để làm. Nhân tiện, bình thường cô ấy thường không về nhà cho đến tối.
Vừa về đến nhà, cô ấy nhìn tôi và thở dài.
“Hôm nay là ngày đầu tiên đi học đúng không nhỉ? Em không đi tụ tập để chơi hay gì đó à?
“Có thì có…..nhưng phiền phức lắm..”
“Vì em cứ như thế nên không thể thay đổi được đó”
Chị tôi nói vậy với tôi và đi về phòng của cô ấy trên tầng hai. Xét cho cùng,từ quan điểm của chị kế tôi, tôi chỉ là tái sinh của một con lười hay gì đó.
Đúng là tôi đã cắt giảm học tập và thể thao trong năm thứ nhất, và không có gì ngạc nhiên khi cô ấy nghĩ rằng tôi học không tốt. Nhưng đó cũng là để tránh thu hút sự chú ý không cần thiết. Sống một mình, tốt hơn là thoát khỏi những mối quan hệ không cần thiết.
Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ nghiêm túc kể từ khi vào cấp ba. Mặc dù vậy, tôi không nghĩ rằng mình đang thua những học sinh nửa vời.
Khi tôi đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách suy nghĩ về điều này, chị kế của tôi đã thay quần áo và đi xuống từ tầng hai. Trái ngược với cá tính của cô ấy, đó vẫn là những bộ quần áo dễ thương.
“Thế em đã quyết định được con đường cho mình chưa?”
"Có chuyện gì mà chị đột ngột vậy?"
"……Không có gì. Chị chỉ muốn hỏi thôi."
Điều duy nhất chị kế của tôi luôn nói là những điều mỉa mai về tôi, vì vậy tôi có chút phòng thủ. Điều tôi đang suy nghĩ ban nãy đã bay đi đâu mất.
“Bây giờ à, có thể là trường đại học…..em đoán thế...”
“Em đang quá mơ hồ về việc học đại học quá đấy. Tại sao em không thử suy nghĩ nghiêm túc hơn về tương lai của mình tí đi?”
"…Em vẫn nghĩ thế thôi."
Chị tôi ngồi xuống ghế và bắt đầu học bài trong bực tức. Cô ấy có lẽ đang làm công việc chuẩn bị của mình. Hôm nay tôi không có lớp học, vì vậy tôi không nên có bất kỳ bài tập nào.
“Đây là một học kỳ mới và chị cũng đang chuẩn bị cho kỳ thi của mình. Nhưng chị muốn làm thành viên hội học sinh một thời gian để cải thiện cuộc sống học đường của mình, và kể cả nếu không, kể từ bây giờ chị sẽ bận rộn mỗi ngày. Vì vậy, chị sẽ không thể quan tâm đến em nữa. Nếu em hiểu thì nên nghiêm túc hơn đi."
“Em luôn nghiêm túc đấy…..Lúc nào em chả cố gắng hết sức.”
"Nói vậy thì còn tệ hơn! Tốt hơn là em nên cố gắng đạt được một số điểm tốt nếu không sau này em sẽ là người phải chịu khổ trong tương lai đấy.".
Tôi sẽ chịu khổ? Tôi suy nghĩ một lúc, không thể nuốt ngay ý nghĩa của những từ này.
…..Ah, đây có lẽ là ý của bả...
“Hay là chị đang lo lắng về việc em bị so sánh với chị và bị chê cười phải không, Nee-chan? Hay là ngược lại ?"
Tôi không phiền khi bị đem ra làm trò cười. Tuy nhiên, nếu hóa ra em trai của hội trưởng hội học sinh-một người tài giỏi lại là một kẻ bất tài như vậy, thì dù chỉ là chị em kế, thì cũng sẽ làm hoen ố thanh danh của bả. Tôi nghĩ rằng đó là những gì cô ấy sợ.
Khi tôi nói điều này, cô ấy thở dài và ngừng học. Sau đó cô ấy nhìn tôi với đôi mắt nheo lại.
“Điều đó không quan trọng với chị. Chị nghĩ rằng chị đã có được sự tin tưởng với tư cách cá nhân, và chị đã thiết lập cho mình một vị trí mà chị sẽ không bị lung lay ngay cả khi biết em là em trai chị đấy?”
“Vậy thì, chị nên để em là….”
“…Mẹ sẽ buồn đấy.”
Sau khi được nói như vậy, tôi không thể nói bất cứ điều gì trở lại. Thấy tôi im lặng, chị kế tôi tiếp tục học. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có nghĩ rằng theo đuổi nó thêm nữa cũng vô ích, hay cô ấy nghĩ rằng tôi sẽ bị thuyết phục nếu cô ấy nhắc đến mẹ tôi.
Cho dù thế, đó cũng không phải là việc của chị.
Tôi đã hiểu điều này sớm hơn, nhưng tôi đã lên kế hoạch từ lâu.
Ngay cả khi điểm năm nhất và năm hai của tôi kém, điều quan trọng nhất trong kỳ thi tuyển sinh là điểm lúc làm bài. Tôi hiện đang duy trì điểm trung bình. Nếu tôi nghiêm túc với việc học của mình, nó sẽ chỉ là cuối năm sau.
Mình đã nghĩ đến việc chuyển đến Tokyo, đến trung tâm thành phố và thành lập một doanh nghiệp nếu thấy phù hợp.
Mục tiêu của tôi là một nghề nghiệp mà tôi có thể kiếm tiền mà không cần rời khỏi nhà và chỉ cần sử dụng máy tính của mình. Bằng cách đó, tôi sẽ có thể tự mình hoàn thành công việc của mình, và tôi sẽ không phải lo lắng về những cản trở không cần thiết, và tôi sẽ không phải đối phó với những người khác nhiều hơn những gì tôi phải làm. Theo một nghĩa nào đó, đây là một cách sống lý tưởng đối với tôi.
Vì lý do này, tôi sẽ cố gắng vào một trường đại học tốt, và tôi đã nỗ lực rất nhiều trong năm qua, ngay cả trong bóng tối. Chị kế của tôi đã đặt cho tôi danh hiệu là người khép kín.
Hiện tại, hãy tập trung vào những gì trước mắt hơn là tương lai.
Tôi bị trật khỏi đường ray vì chị kế, nhưng bây giờ tôi muốn tập trung toàn bộ sức lực của mình vào các biện pháp đối phó với Kisaragi và Shinkai. Trừ Kisaragi ra, đó là về phần Shinkai, tôi phải kiểm soát chị kế của mình. Tôi cần thao túng cô ấy để làm điều đúng đắn vào đúng thời điểm.
Trong khi nhìn người chị kế đang tập trung học hành, tôi nghịch điện thoại và viết ra những kế hoạch tương lai của mình.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage