I Was Betrayed by My Childhood Friend, so I Won’t Lie to Myself Anymore

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Tập 2- Những cuộc gặp gỡ / đổ vỡ mới - Chương 22: Ngày hẹn hò (Phần 2)

Solo: Scorpius

Chap sau lại POV Yuina nữa à....

_________________________

“Haa~. Tuyệt quá đi mất!!!”

“Ahaha, trông cậu vui thật đấy.”

“Vì tớ không ngờ chúng đến gần vậy luôn mà ~!! Haa~ mềm mại thật đó ~. Ehehehe~.”

Mới hồi nãy chúng tôi còn ở quảng trường Fureai, đến đây giúp Koharu thấy thư thái hơn hẳn.

Để biết những gì đã xảy ra thì chúng ta cùng nhìn lại.

Vừa mới bước chân đến quảng trường, cả hai đã bị một bầy chuột lang nhà tràn đến bao vây.

Người chăm sóc ngạc nhiên, nói rằng chúng chưa bao giờ tụ tập gần mọi người như thế này.

Sau đó tôi được anh ta đưa cho những que rau để cho chúng ăn. Ngoài chuột lang nhà còn có thỏ nữa, nên cả hai đều rất phấn khích mà cưng nựng hết mức.

Trước khi rời quảng trường, tôi phải cố nhờ người chăm sóc tách con thỏ dính lấy lòng Koharu không chịu buông, mọi chuyện là vậy đấy.

“Nếu muốn cậu có thể ở lại lâu hơn một chút được mà?”

Được nhìn thấy gương mặt hạnh phúc như vậy, tôi nán lại thêm cũng chẳng hề gì, mặc dù chính cô ấy là người nói rằng cả hai nên rời đi.

“Tớ muốn chứ, nhưng hôm nay chúng ta hẹn hò nên tớ muốn đến thủy cung…Ryouma-kun thích thủy cung lắm mà, đúng không?”

“Hả? Tớ có nói vậy á?”

Đúng là tôi có thích thật, nhưng tôi đã nói bao giờ đâu mà cô ấy biết được hay vậy?

Đang nghĩ ngợi, Koharu đẩy gọng kính lên.

“Fufufu ~ phải rồi. Kể từ lúc chúng ta đến đây, cứ khi nào có tòa thủy cung là cậu lại liếc về bên đó, nên tớ nghĩ cậu hẳn là thích đến đó lắm!”

“Thật luôn đấy à…”

Cứ vô thức nhìn vào bể cá ấy như trẻ con vậy, xấu hổ thật.

Tôi ngượng đến mức phải lấy tay che mặt, Koharu cười khúc khích ra chiều thỏa mãn.

“Fufufu, được biết thêm một mặt của Ryouma-kun tớ vui lắm.”

“Uh…xấu hổ thật. Thôi được rồi, đi nào.”

“Fufu, ‘đi nào’ ~.”

Không chịu nổi cảm giác bứt rứt trong người, tôi rời sở thú và tiến đến lối vào thủy cung.

Bởi vì vé tôi mua là vé của thủy cung luôn nên chúng tôi có thể vào được.

Ngay khi bước vào, tôi đã tia luôn bể cá gần đó, thành ra Koharu hỏi luôn rằng tại sao tôi lại đam mê nó đến vậy, tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

“Chắc là vị trí, nhưng vì không có người xung quanh, với lại lượng ánh sáng rất ít, nên tớ thấy thật yên bình và thư giãn thôi.”

“Ừm, đúng là cá hầu hết là ở trong đây ha.”

“Ừ. Cậu có thể ngắm cá bơi lội xung quanh mọi lúc đúng không? Tớ chỉ thì thấy qua video.”

Tôi mỉm cười, ánh mắt vẫn dán chặt vào bể cá.

“...Tớ cảm thấy mình như được xem những thứ có thật vậy. Thật vui vì hôm nay chúng ta đã tới đây.”

Tôi lên tiếng cảm ơn Koharu đứng bên cạnh mình, cô ấy nắm lấy tay trái tôi mà mỉm cười.

“Tớ cũng vậy, sau hôm nay thủy cung sẽ là thứ tớ thích nhất đó…Sau này hãy quay lại đây nữa nhé.”

“...Ừm, tớ với cậu, một lần nữa.”

Tôi siết chặt bàn tay ấy, chậm rãi bước đến nơi có ánh sáng xanh.

Không rõ tại sao, tôi lại không thấy xấu hổ.

Bây giờ, tôi chỉ có mong muốn, là cảm nhận hơi ấm bàn tay mà tôi đang nắm lấy.

_________________

“30 phút nữa có buổi biểu diễn cá heo cuối đấy. Tớ muốn đi xem, được không?”

“Ưm. Tớ cũng muốn xem nữa!”

Tôi nhanh chóng di chuyển về chỗ ngồi của mình, nói chuyện với Koharu cho đến khi âm nhạc vang lên báo hiệu bắt đầu buổi biểu diễn.

Vì là lần đầu tiên nên tôi hào hứng đến mức như bị mấy con cá heo hớp hồn.

“Bây giờ, vì đây là buổi biểu diễn cuối cùng trong ngày, tôi muốn đề nghị các vị khách hãy hợp tác với chúng tôi ạ!”

Buổi biểu diễn sắp kết thúc, tôi rất háo hức chờ xem chuyện gì đã xảy ra, thì mắt tôi như chạm mắt người phụ nữ đó.

“Bây giờ tôi muốn một người bước lên sân khấu và chụp một vài tấm với chú cá heo Terry-kun này ạ! Và người may mắn đó chính là…bạn, chàng trai cực ngầu mặc chiếc áo sơ mi hoa màu xanh đó ạ~!”

Giọng người phụ nữ vang lên, một nhân viên gần đó tiến lại gần tôi.

“Hả, là em ạ?”

Cô nhân viên gật đầu và dẫn tôi lên sân khấu.

“Nào, hãy cùng theo dõi bước chân của cậu ấy giữa sân khấu nào!!”

Tôi thay giày và tiến ra giữa sân khấu, cô ấy bắt đầu giải thích về màn trình diễn cổ sắp mang đến cho khán giả.

“Cậu sẽ hôn lên má Terry-kun, nên mong cậu hãy hợp tác nhé!”

“Em hiểu rồi.”

Nhìn chú cá heo nhảy lên nhảy xuống mà tôi không nén nổi thích thú, tôi vỗ tay bắt chước cô nhân viên.

“Và giờ, Terry-kun sẽ nhảy lên đúng lúc chương trình kết thúc, vậy nên hãy ngồi xuống và nhìn thẳng về phía trước nhé ~”

Đúng như cô ấy nói, tôi cúi người đúng lúc chú cá heo nhảy lên.

“Vậy thì, nào! 3! 2! 1! pyu ~!”

Chu ~ tsu*

“Cảm ơn cậu rất nhiều ~!! Mọi người cho một tràng pháo tay thật lớn cho Onii-san đây và Terry-kun được không ạ!”

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, nhân viên có hỏi tôi rằng liệu họ có thể đăng bức ảnh đó lên mặt không, tôi nói rằng bức ảnh đó mặt tôi không quá rõ, rồi rời đi.

“Haa ~ một trải nghiệm tuyệt vời.”

“Tớ cũng thế, lần đầu tiên tớ thấy một thứ tuyệt như vậy luôn đó! A, để lát nữa tớ gửi cậu mấy tấm ảnh tớ chụp.”

“Cảm ơn nhé. Tớ cũng muốn khoe khoang chút với Asahi.”

Trước khi về, cả hai quyết định đi mua quà lưu niệm.

Tôi lấy một ít rồi cho vào giỏ đựng hàng.

Mua cho cả nhà, Asahi và mấy người khác, cả Saki-chan nữa… Hửm?

Khi liếc qua Koharu, tôi thấy cô ấy cứ nhặt đi rồi lại thả ra chiếc móc khóa gì đó, đến khi các khách hàng khác vây quanh, cô ấy nhanh chóng chạy lại chỗ tôi.

Tôi hỏi cô ấy rằng có muốn mua gì không, cô nàng ngay lập tức lấy ít đồ ăn nhẹ, nói rằng mua về cho gia đình mình, rồi xếp hàng thanh toán.

Có chút lo lắng, tôi nhặt luôn thứ mà Koharu đã nhìn cho vào giỏ rồi ra xếp hàng.

“Thật sự xin lỗi đã để cậu phải mua cho Akari-chan và những người khác nữa. Cậu để tớ mang đồ hộ nhé?”

“Không sao đâu. Bọn họ cũng đưa tiền cho tớ mà, cậu không phải lo.”

Nếu đi ăn tối thì sẽ bị muộn mất, nên chúng tôi quyết định rời thủy cung thì về thẳng nhà luôn.

Vì vụ việc sáng nay nên mặc dù không có gì bất thường, tôi vẫn cẩn thận bắt tàu rồi đưa cô ấy về nhà.

“À đúng rồi, đây.”

Trước khi về đến nhà Koharu, tôi lấy thứ đã mua trong túi ra rồi đưa cho ấy.

“Ơ? Chẳng phải là chiếc móc khóa cá heo tớ đã thấy sao…”

Cô ấy ngỡ ngàng nhìn chiếc móc khóa tôi đưa cho cổ, tôi lấy thêm một chiếc màu khác trong túi ra.

“Mua để làm kỉ niệm đấy. Nhìn cũng hợp nhau nhỉ.”

“Hợp nhau… Ehehe, cảm ơn cậu nhiều lắm. Tớ sẽ trân trọng nó!”

Nhìn cô ấy nhận nó làm tôi nhẹ nhõm hơn hẳn, sau khi đưa cô ấy về nhà, tôi quyết định quay về.

Và cứ thế, buổi hẹn hò đầu tiên cùng Koharu kết thúc, tôi về nhà rồi lên thẳng chiếc giường trên phòng, rồi chìm vào giấc ngủ.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

Ơ ủa, có cả cái này luôn à :)?