I Was a Good Person, and Then a Lot of Things Betrayed Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

WN - Chương 09 Lời xin lỗi của chị gái

------------------------------------------------------------------------------------------------ 

Tôi về nhà và cố trở về phòng mình trong im lặng. 

Lục này tôi rất cần ở một mình. 

“N-này.” 

Nhưng chị tôi lại tới bắt chuyện với tôi. 

Gì nữa đây trời, tôi đang mệt. 

“Cái gì?” 

Đúng như tôi nghĩ, giọng tôi có vẻ khó chịu. 

“Không, không có gì cả.” 

“Oh, vậy sao.” 

Tôi nói rồi đi về phòng mình. 

Tâm trí tôi hơi mịt mù. 

Khi về phòng, tôi nằm lăn ra giường. 

Song tôi ngẫm nghĩ lại những chuyện ngày hôm nay. 

Khuôn mặt của mấy đứa bạn cùng lớp, cái nhìn ngơ ngác của lớp trưởng, gương mặt mặt méo mó vì đau khổ của Shiraki, ánh nhìn buồn bã đẫm nước mắt của Himari. 

Không phải lỗi của tôi mà thành ra như vậy đâu, nhỉ? 

Tôi tự nhủ với chính mình. 

Cốc cốc! 

Có tiếng gõ cửa phòng tôi. 

Tôi đặt tay lên cánh cửa và mở nó ra trong khi chịu đựng sự bơ phờ của mình. 

“Chuyện gì?” 

Đó là chị của tôi. 

“Em có thể...cho chị vào được không?” 

“Hả? Đứng đây nói đi.” 

Mắc mớ gì phải vào phòng tôi? 

Phòng tôi chả có gì thú vị cả. 

Đó chỉ là căn phòng đơn giản với một cái giường và bàn học. 

“Đi mà.” 

Chị tôi cố gắng bước vào phòng tôi. 

Chị ấy ngồi xuống giường tôi. 

Tôi đành thở dài và hỏi chị ấy. 

“Vậy, cô muốn gì?” 

“Em thật sự không biết việc của mình làm là sai sao?” 

Nữa à. 

“Tôi không hiểu. Tôi là nạn nhân cơ mà?” 

Nghe tôi nói vậy, chị ta làm một khuôn mặt buồn bã. 

Khuôn mặt đó là sao? 

Dừng lại đi. 

Vậy hãy nói tôi sai ở đâu đi. 

Tôi đã rất tuyệt vọng rồi. 

Mọi người chỉ bảo đó là lỗi của tôi mà không hề cho tôi một lời giải thích nào. 

Tại sao tôi lại là người bị khiển trách? 

Tôi cảm thấy như này cũng là lẽ tự nhiên mà phải không? 

“Được thôi. Chị sẽ giải thích cho em, nên hãy nghe thật kĩ.” 

“Đầu tiên, em cảm thấy gì khi Shiraki-san nói với em đó chỉ là một lời nói dối.” 

Khoảng khắc mà chị ta nói, cơn đau đã chìm sâu trong ngực tôi bỗng nổi dậy. 

Nó nhói lên và tôi có thể nhớ rất rõ khoảng khắc đó. 

“Tại sao tôi phải nói điều đó ra?” 

Nếu có thể tôi chả hề muốn nhớ lại. 

“Trả lời chị đi.” 

Chị ta nhìn thẳng vào mắt tôi. 

Sau đó tôi từ từ mở miệng. 

“Được, tôi nghĩ tôi rất giận họ vì những gì họ làm là chà đạp lên tình cảm của người khác và miễn nó vui thì làm gì cũng được.” 

“Đó là những gì người bình thường nghĩ phải không? Thế em đã làm gì?” 

Tôi nhìn lại những hành động của mình. 

Có lẽ tôi đã biết việc mình đã làm trong đầu. 

Những gì tôi làm cũng giống như đám Shiraki, chà đạp lên tình cảm của mọi người và làm bất cứ điều gì tôi thấy vui. 

Trên thực tế, tôi tận hưởng khoảng khắc trả thù bọn họ. 

“Hành động của em không giống Shiraki-san sao?” 

“...” 

Tôi im lặng. 

Có lẽ chị ta đã đúng. 

Nhưng tôi không thể thừa nhận chị ta đã đúng được. 

Nếu tôi thừa nhận nó thì đồng nghĩa với việc mọi thứ tôi làm là sai. 

“Vì vậy những gì em làm là sai trái.” 

Chị ta nói xong. 

Tôi buông tiếng. 

“Vậy cớ sao cô lại từ mặt tôi?” 

Tôi phun ra những lời đó trong đau đớn. 

“Là vì...” 

“Tôi rất sốc vì vô cớ mà đã bị tổn thương. Đó không phải là chà đạp cảm xúc của người khác như cô đã nói hay sao?” 

Chị ta trông có vẻ bối rối. 

“Này, nói tôi nghe đi. Tại sao cô lại từ mặt tôi?” 

“...Chị không thể nói được.” 

Cái gì thế? 

“Huh? Vậy tại sao không thể?” 

“Chị thật sự xin lỗi, chị thật sự không thể nói được.” 

Ít nhất giải thích trước khi xin lỗi đi chứ. 

Nói chuyện với chị ta cũng chả có ích gì. 

Quyết định như thế song tôi đuổi chị ta ra khỏi phòng. 

“Này, chờ đã, Yusei! Mở cửa mau!” 

Tôi khóa cửa lại và ngã xuống giường. 

Chị ta liên tục đập cửa và muốn tôi mở nó ra. 

Tất nhiên, tôi vờ như không nghe thấy nó. 

Sau một vài phút, chị ta cũng bỏ cuộc. 

“Những gì em làm cũng là chà đạp lên tình cảm của người khác.” 

Những lời nói đó cứ lảng vảng trong đầu tôi mãi. 

Tôi không thể thừa nhận nó. 

Tôi không muốn nghĩ rằng mọi thứ tôi đã làm đều là vô ích. 

Tôi không muốn gặp chị mình trong hôm nay nữa. 

Nhưng vì sống chung trong một mái nhà nên điều đó là vô ích. 

Cha mẹ tôi thường xuyên đi công tác nhiều ngày liền. 

Nên tối hôm nay chỉ có tôi và chị tôi cùng ăn tối. 

Thực đơn hôm nay rất đơn giản với cơm trắng, súp miso và cá hồi. 

“Này, Yusei. Về câu hỏi mà em đã hỏi...” 

Chị ta bắt đầu nói. 

“Chị không thể trả lời em được, nhưng chị biết nó làm em khó chịu. Chỉ là chỉ không thể tự mình nói ra điều đó được.” 

Mặt chị tôi tối sầm lại khi nói. 

“Hơn nữa, chị không thể trách em vì đã trả thù. Chị đã đổ lỗi cho em như thể em là người duy nhất đáng trách. Chị muốn xin lỗi vì điều đó. Chị thật sự xin lỗi.” 

Tôi hơi bị sốc. 

“Đ-đủ rồi.” 

Tôi hét lên. 

Nhưng bên trong tôi có một chút hạnh phúc. 

Trước đây chưa có ai từng quan tâm đến trái tim tôi. 

Tôi cảm thấy như chị ấy là người duy nhất quan tâm đến nó. 

Có thể là do tôi tưởng tượng. 

“Này, đừng gọi chị là ‘cô’ nữa. Hãy gọi chị là ‘nee-san’ như trước kia...” 

“Mifuyu.” 

“!!!Này, đợi đã.” 

Mifiyu, chị tôi, cất giọng lên với khuôn mặt đỏ bừng. 

Cái gì thế? Chị ta đang giận tôi chỉ vì tôi gọi bằng tên sao? 

“Cái gì?” 

“Đ-đừng làm như thế...” 

“Hả? Tôi không quan tâm.” 

Mặt Mifuyu đỏ bừng một lúc lâu. 

Tôi giam mình trong phòng và nghĩ về những gì đã xảy ra. 

“Chị xin lỗi.” 

Những lời của Mifuyu cứ lặp đi lặp lại trong đầu của tôi. 

Kể từ ngày tôi phát đoạn ghi âm đó, mọi thứ đều bị đổ lên đầu tôi. 

Nhưng bây giờ, đã có một người đến gần trái tim tôi và nói xin lỗi. 

Tôi cảm thấy như mình được an ủi một phần nào đó. 

------------------------------------------------------------------------------------------------------------ 

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại