Kể từ ngày nói chuyện với Seo, tôi đã luôn ở bên cô ấy.
Vì cô ấy là người duy nhất tôi có thể gọi là bạn.
Tôi sẵn lòng làm mọi thứ vì Seo.
Vì cô ấy hiểu tất thảy nỗi đau và nỗi buồn như tôi.
“Seo.”
“Sao?”
Tôi bắt chuyện với Seo trong giờ nghỉ trưa.
“Không có gì, tớ chỉ muốn hỏi cậu có muốn cùng ăn trưa không.”
“Vậy sao, vậy tớ sẽ không ăn cùng cậu.”
“Thế à, cứ cho tớ biết nếu cậu thay đổi ý định.”
“Tớ sẽ không thay đổi quyết định đâu, cậu khỏi lo.”
Seo vừa từ chối lời mời của tôi, song đang nở nụ cười nhỏ trên khuôn mặt.
Khi nhìn thấy nó, tôi cảm thấy khóe miệng của mình hơi nhết lên.
Ở với Seo thật thoải mái làm sao.
Tôi nghĩ là do chúng tôi có chung hoàn cảnh, và hơn nữa cách suy nghĩ của chúng tôi rất giống nhau.
Rồi một ngày.
Giày của Seo bị mất.
Tôi rất biết rõ tình huống này là gì.
Tôi thật sự quá biết rõ nó.
Vậy Seo là mục tiêu tiếp theo?
Tôi đang phải trải qua một cơn thịnh nộ không thể diễn tả được.
Là ai?
Ai đã làm điều này với Seo?
Khi vào lớp, tôi thấy từ xa có một nhóm người đang cười nhạo Seo.
Đó là nhóm của Shiraki, Kawashima, và Kinoshita.
Không, Kawashima và Kinoshita đang đứng quan sát Shiraki từ xa.
Vẻ mặt của Shiraki có hơi căng thẳng.
Tan học xong, tôi đã theo sau Seo, vì cảm thấy sắp có chuyện xấu xảy ra.
Lúc sau, Seo đi lên sân thượng.
Tại sao cô ấy phải đi lên sân thượng?
Nghĩ ngợi, tôi bước lên cầu thang.
Tôi hé cửa sân thượng ra chút và nhìn qua khe cửa.
“---------”
“---------”
Tôi không thể nghe thấy họ nói gì.
Nhưng tôi có thể nhận ra họ.
Seo và Shiraki đã ở đó.
Tại sao Shiraki lại gọi Seo lên đây?
Là lẽ thường tình khi câu hỏi này nảy ra trong đầu tôi.
“------!”
“-----”
Bên ngoài sân thượng đang trở nên ồn ào.
Tôi không thể ngừng dõi theo họ.
Và rồi, Shiraki đẩy Seo.
Seo ngã xuống đất và ngã dập mông.
“------!”
Shiraki hét to gì đó và cố gắng đánh Seo.
Không!
Với suy nghĩ đó, tôi mở toang cánh cửa ra và bước trước mặt hai người họ.
“Ểh, Shinazaki-kun?! Tại sao cậu lại ở đây?”
Shiraki nói.
Tôi phớt lờ lời của Shiraki rồi bước thẳng tới chỗ Seo.
Sau đó, tôi đưa tay mình cho Seo.
“Seo, cậu ổn chứ?”
“Ừm, tớ ổn. Cảm ơn cậu.”
“Mà này, tại sao cậu lại ở đây?”
“Nó...”
“....Tớ sẽ không hỏi thêm nữa.”
“...Cảm ơn cậu.”
Shiraki, người đang nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, cất tiếng.
“Shinzaki-kun, um, cậu đang hiểu nhầm rồi!”
“Nhầm là nhầm chỗ nào?”
Giọng tôi trầm xuống.
“Uhm, Phải! Cô ta đang thao túng cậu, Shinzaki-kun!”
Cô ta đang nói cái gì thế?
“Nói rõ hơn xem.”
“T-tớ đang nói là cậu đang bị thao túng bởi cô ta đó, Shinzaki-kun!”
Cô ta thực sự đang nói cái gì vậy?
“Tớ đang cố bảo vệ cậu, Shinzaki-kun!”
“Cô nghĩ cô là ai?”
“Ể?”
“Tôi cóc mượn cô bảo vệ tôi. Nếu cô còn nói xấu Seo, tôi sẽ không tha cho cô. Thêm nữa, hôm nay giày của Seo đã mất, là do cô làm phải không?”
“Ể, sao cậu lại biết....ah”
“Vậy là cô sao?”
Tôi thở dài ngao ngán
“Chờ đã, cậu nhầm rồi! Nghe tớ đi! Tớ thực sự muốn bảo vệ cậu, Shinzaki-kun, nên tớ đã làm những điều đó!”
“Haaa, cô nói nhảm gì vậy... tôi thật sự không hiểu nổi cô...”
Tôi...tôi đang cực kỳ mệt mỏi với cô ta.
“Không có lí do nào để cô bảo vệ tôi cả.”
Thật đấy, không có lí do nào cả.
“Vì cô đã làm vỡ nát trái tim tôi.”
Tôi trừng mắt nhìn Shinraki.
Dù mới gặp Seo cách đây không lâu.
Nhưng tôi vẫn coi Seo là một người bạn thực sự quan trọng của mình.
Vì vậy, nếu Seo bị bắt nạt, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho Shiraki.
“C-cậu hãy bình tĩnh lại được chứ? Tớ, cậu biết đó...Tớ thật sự thích cậu, Shinzaki-kun.”
Mồm cô ta ăn cái giống gì mà nói chuyện kiểu này hay vậy?
“Cô vẫn chưa học được bài học phải không?”
Tôi thật lòng cảm thấy tiếc cho cô ta.
“Không phải! Đó là cảm xúc thật của tớ!”
Cảm xúc thật, luôn?
“Vậy tại sao cô lại đá tôi?”
“Đó là vì hai bạn nữ đó bảo tớ phải đá Shinzaki-kun!”
Tôi đoán hai người đó là Kinoshita và Kawashima.
“Đó là lí do cô đá tôi sao?”
“Tớ không còn lựa chọn nào khác!”
Seo đứng bên cạnh tôi đang giật mình kinh ngạc.
“Trên thực tế, cô đã đá tôi, phải chứ? Và đó là tất cả những gì cô dành cho tôi.”
“Không! Không! Không! Tớ sự thật rất thích cậu, Shinzaki-kun! Tớ yêu cậu và tớ không thể dừng lại!”
Tôi bước lại gần Shiraki hơn.
“Này Shiraki. Cô có thể tin tưởng một người đã nối dối cô một lần rồi bảo anh ta thích cô không?”
Biểu cảm của Shiraki trở nên giận dữ.
“N-nhưng, những cảm xúc của tớ dành cho Shinzaki-kun là thật!”
Tôi thở dài.
“Shiraki, tôi sẽ không bao giờ tin cô một lần nào nữa.”
Tôi nắm lấy tay của Seo và rời sân thượng sau khi nói xong câu đó.
“Chờ đã...”
Shiraki rơi nước mắt.
“Shinzaki-kun, đủ rồi.”
“Oh, được rồi.”
Tôi buông tay Seo ra.
“Cảm ơn cậu đã cứu tớ. Nhưng, Shinzaki-kun? Sao cậu lại biết tớ ở trên sân thượng?”
“Oh, trễ rồi. Gặp lại sau, Seo.”
“U-ừ. Tạm biệt.”
Seo đang bối rối.
Tất nhiên phải thế.
Vì tôi đột ngột nói rằng mình sẽ về nhà.
Tôi không muốn Seo biết tôi theo dõi cô ấy vì lo cho cổ.
Seo chắc chắn không hề hay biết về nó.
Khi ở bên cạnh Seo, tôi cảm thấy trái tim bị tổn thương của mình đang được chữa lành.
Chắc đó chỉ là tưởng tượng của tôi, nhưng ở bên Seo làm tôi cảm thấy thoải mái và vui vẻ hơn.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại