[Seo’s POV]
Dường như cậu ấy không nhận thấy, nhưng thật ra, tôi và Shinzaki-kun đã gặp nhau trước đây?
Chà, chỉ là cuộc gặp gỡ ngắn ngủi thôi.
Không thì, tôi đã chẳng nói chuyện với cậu ấy chỉ vì chúng tôi cùng chung một hoàn cảnh.
Tôi nghĩ đó là khi mình học năm hai sơ trung.
Tôi đang trên đường trở về nhà như mọi ngày.
Đương nhiên là về một mình.
Tôi không biết tại sao, nhưng đôi khi ở một mình tôi lại thành mục tiêu bị bắt nạt.
Tôi chắc chắn điều này không chỉ áp dụng với tôi.
Thiết nghĩ rằng khi một đứa trẻ bị cô lập trong lớp, nó sẽ trở thành mục tiêu bị bắt nạt từ ngày này sang ngày khác.
Tôi khi tại thời điểm đó.
Tôi đang lê bước về nhà thì bị đẩy bất ngờ từ phía sau.
Đầu gối tôi chảy máu khi bị chúi người về trước.
Kusukusukusu.
Có vài người cười sau lưng tôi.
Lúc đó tinh thần của tôi rất yếu đuối và tôi sắp đạt đến giới hạn của mình.
Quá uất ức, đau buồn, tôi đã khóc.
Thật thảm hại.
Và rồi cậu ấy xuất hiện.
Đúng vậy, cậu ấy là Shinzaki-kun.
“Ê, tôi thấy chuyện này thật không thể chấp nhận nhỉ?”
Có lẽ vì giật mình vì lời nói đột ngột mà vài người đằng sau tôi lùi lại.
“C-cậu là ai? Chuyện này không liên quan đến cậu.”
Phải.
Nó không phải là chuyện của cậu ấy.
“Ừm, quả thật. Nhưng tôi không thể bỏ qua việc bắt nạt được.”
Tôi nghĩ lúc đó cậu ấy đã đeo lên mình chiếc mặt nạ.
Tuy nhiên, điều đó thật tuyệt vời khi cậu có thể nói chuyện với họ trong tình huống ấy.
“Có ai bắt nạt cô ta đâu! Hmph! Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, đứa con gái cùng lớp mà tôi thậm chí tên còn không biết bỏ đi.
“Cậu không sao chứ?”
“Ừ, tớ ổn. Cảm ơn cậu.”
Tôi cảm ơn cậu ấy một cách ngắn gọn và tiếp tục về nhà.
“Này, này, này! Chờ một chút đã!”
“Gìì?”
Tôi muốn về nhà nhanh nhất có thể.
“Đầu gối của cậu kìa! Nó đang chảy máu.”
“Không sao, có gì nghiêm trọng đâu.”
Tôi khăng khăng nói và cố gắng tỏ ra mạnh mẽ vào lúc đó.
Sự thật là nó rất rất đau.
Cậu ấy lấy ra một chiếc khăn tay.
Một chiếc khăn màu trắng tinh và đẹp đẽ.
Cậu ấy quấn quanh nó vào đầu gối đang chảy máu của tôi không chút do dự.
Có ai từng làm đến mức này với một người lạ mặt hay không?
Nhớ lại, tôi không khỏi cười khẽ.
Nhưng tôi vào lúc ấy lại rất hạnh phúc.
“Cậu có chuyện gì sao?”
“Ể?”
“Không, chỉ là từ nãy giờ cậu trông có vẻ u ám.”
Tôi chỉ muốn đánh lạc hướng bản thân khỏi sự đau đớn và khổ sở này.
Tôi đoán đó là lí do tại sao tôi lại hỏi cậu ấy như thế.
“Tớ đối xử tốt với mọi người để không bị ai khác ghét.”
“Tớ đã chủ động làm những việc mà mọi người không muốn làm và cẩn thận để mọi người không thấy tồi tệ.”
Cậu ấy rất nghiêm túc lắng nghe những gì mà tôi nói.
Chắc hẳn cậu ấy đang so sánh nó với bản thân của mình.
“Nhưng tớ cảm thấy mệt mỏi, và nói ra suy nghĩ của chính mình.”
Tôi nghĩ rằng lúc đó mình đã khóc.
Thật xấu hổ khi thừa nhận điều đó.
“Rồi sau đó, tất cả mọi người đều xa lánh tớ.”
Giọng tôi trở nên rưng rưng.
“Mọi người đều ích kỉ. Họ chỉ lợi dụng tớ và rời bỏ tớ sau khi tớ nói ra cảm xúc của mình.”
Tôi như không thể kìm nữa mà òa khóc.
“Mou, tớ không biết mình phải làm gì nữa.”
Lúc này tôi biết rằng nói về điều này sẽ chỉ khiến bản thân mình xấu hổ, nhưng tôi thật sự muốn có ai đó để trò chuyện cùng.
Sau đó cậu ấy nói.
“...Tớ nghĩ..cậu cứ như thế này là được rồi.”
“...Ể?”
“Ý tớ là, tớ không biết phải nói gì.”
Cậu ấy dường như đang lựa lời nói.
“Vì tớ không thể giống như cậu.”
Có một chút tự giễu bản thân trong lời nói của cậu ấy.
“Thật khó khi sống mà giấu đi con người thật của mình, phải không? Đó là tại sao tớ nghĩ thật tốt khi cậu sống với con người thật của mình.”
Tôi đã nghĩ những lời đó đã cứu lấy tôi vào thời điểm đó, nhưng khi tôi nghe chúng ngay bây giờ, nó như là một câu tsukkomi.
“Thêm nữa, rồi sẽ có ngày cậu tìm được một người bạn thân chấp nhận con người thật của cậu.”
“...Thật sao?”
“Phải, tớ đã từng có.”
Những gì tôi có thể làm là bám theo những lời nói đó.
Tôi không hoàn toàn thoát khỏi sự căng thẳng này, nhưng tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Tôi và cậu ấy ngồi im lặng một lúc.
“Cảm ơn cậu. Vì đã lắng nghe những gì tớ nói.”
“Không, không có vấn đề gì cả.”
Trong thâm tâm, tôi nghĩ rằng nếu có một người bạn như vậy thì sẽ rất tuyệt.
Tôi đã không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa, nhưng tôi thật sự rất biết ơn.
Sau đó, khi vào cao trung, tôi nhìn thấy một bạn cùng lớp cũng giống với tôi trước đây, tôi nhìn cậu ấy và...
Trái tim tôi đã nhảy múa một lúc.
Cậu ấy tuy đã mất đi vẻ ngây thơ, nhưng tôi tin chắc rằng đó là người ấy vì hình ảnh của cậu ấy lúc đó.
Nhưng cậu ấy cứ tự lừa dối mình.
Cậu ấy vẫn tiếp tục giả vờ là một người khác, trong khi chính cậu ấy là người nói với tôi là không nên ép bản thân mình thay đổi.
Tôi bắt đầu lo cho cậu ấy.
Và nỗi sợ hãi của tôi đã đúng.
Cậu ấy đã bị hỏng.
Trái tim tôi đau nhói khi thấy vậy.
Và cậu đã hỏng nặng hơn tôi tưởng.
Thời gian qua tất cả đều là sai lầm.
Không bao lâu nữa, cậu ấy sẽ không thể lành lại được mất.
Khi nghĩ đến nó, tôi không giữ yên lặng được nữa và gọi tên cậu ấy.
“Này.”
Cậu ấy quay người lại.
“Cái gì?”
Cậu ấy hỏi lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cậu ấy.
“C-cái gì...”
Cậu ấy lại hỏi lại.
“Cậu đã gỡ mặt nạ của mình ra chưa?”
Cậu ấy hiện ra bộ mặt đần thối.
Gì? Cậu nghĩ rằng tớ sẽ không nhận ra sao? Đó là điều hiển nhiên với tớ.
“C-cô đang nói cái gì thế?”
“Ara, cậu đang giả ngu hay sao?”
Bây giờ né tránh cũng không có ích gì phải không?
“Đúng thế. Đây có lẽ là con người thật của tôi.”
“Tớ cũng nghĩ thế.”
Tớ biết mà.
“Làm thế nào mà cô biết tôi đang nói dối?”
Tớ biết.
“Vì cậu đã từng rất méo mó và kì lạ.”
Cậu giống như tớ vậy.
“Ý cô là sao?”
“Tớ đã từng sống giả tạo cho đến khi học sơ trung, cố gắng gần gũi và tạo mối quan hệ tốt với mọi người xung quanh.”
Tôi nối các từ lại với nhau.
“Tớ không muốn bị mọi người ghét.”
Cậu ấy nghiêm túc lắng nghe.
Fufu, thật giống như cậu ấy lúc trước.
“Nhưng vì vậy, tớ đã trở thành người bị lợi dụng.”
Tuy nhiên, đã không còn nữa.
“Ngày nọ, vì không chịu đựng được nữa, nên tớ đã nói những gì tớ nghĩ với họ. ‘Tại sao các cậu lại dựa vào tôi? Tôi phát ốm vì điều đó rồi’ “.
Cậu cũng thế mà, phải chứ?
“Và thế, mọi người tránh xa tớ chỉ vì nói thẳng ra.”
Nó thật khó khăn, phải không?
“Sau đó, tớ đã nghĩ ‘mình đã giải quyết xong rồi’. Tớ đã quá mệt mỏi để đối phó với mọi người nữa.”
Thật là rắc rối, phải không?
“Tớ cảm thấy cậu bây giờ giống như tớ lúc ấy. Tớ nghĩ cậu có thể liên tưởng những gì tớ vừa nói, phải chứ?”
Này, Shinzaki-kun.
Đây không phải là lần đầu cậu nghe câu chuyện này, phải chứ?
“...Đúng vậy, tôi hiểu chính xác những gì cô vừa nói.”
Đúng vậy.
“Nhưng tớ và cậu khác nhau ở một chỗ. Nếu cậu cứ tiếp tục như vầy, thì cậu thật sự sẽ không thể cứu vãn được nữa, cậu hiểu mà nhỉ?”
Và điều đó cũng khiến tớ rất đau đớn.
“...”
“Ara, có vẻ cậu hiểu rõ tình hình của mình lắm ha? Đúng thế, như cậu tưởng tượng, nếu mọi thứ cứ tiếp tục như cũ thì trái tim cậu sẽ hoàn toàn tan nát, và tệ nhất là cậu sẽ tự chấm dứt cuộc đời mình.”
Cậu đừng làm vậy, có được không?
“Tớ nghĩ cậu đến lúc phải giải thoát cho những gánh nặng trong tim mình rồi.”
Không, trái tim của cậu ấy đã vượt quá giới hạn từ lâu.
“Tôi nên làm gì...”
Cậu ấy vừa lẩm bẩm vừa nhìn xuống.
Tớ biết.
“Tớ không nghĩ cậu đã làm sai.”
“Ể?”
Cậu muốn tớ nói lời nào vào thời điểm này?
“Ngay từ đầu, thứ tồi tệ nhất là những người đã chà đạp lên cảm xúc của cậu.”
Vâng, những gì cậu ấy làm có phần tốt nhưng lại cũng có phần xấu.
Nhưng chơi đùa với lòng người còn tệ hơn gấp chục lần.
“Nó hẳn rất khó khăn cho cậu. Cậu chắc phải rất đau đớn. Hãy giải phóng mọi thứ ra khỏi tâm trí. Cho dù mọi người trách móc cậu thì tớ vẫn ở bên cạnh cậu mà.”
“Fu, ugh, uuuuuuughhhh....”
Ara, mình đã làm cậu ấy khóc rồi.
Điều này hoàn toàn trái ngược với lúc đó.
-----------------------------------------------------------
“Tớ hi vọng cậu đã binh tĩnh lại một chút.”
“Ừ, tôi xin lỗi, tôi hơi quẫn trí.”
“Cậu đừng quá lo.”
Tuy nhiên, tôi ước rằng cậu ấy sẽ chú ý một chút.
“Này, tại sao cậu lại gọi tôi?”
Đột nhiên cậu ấy nói những lời đó với tôi.
Tôi đã nghĩ về nó trong một lúc.
“...Không có gì cả, chỉ là nó gợi tôi về con người cũ của mình.”
Tôi trả lời.
Nhưng tôi đã nói dối.
Sau tất cả, thật xấu hổ khi nói rằng tôi là người duy nhất nhớ về lúc đó và không thể để cậu một mình được, vì cậu ấy là người đã lắng nghe tôi.
“Vậy sao.”
Oh, thật tốt. Có vẻ như mọi chuyện đang trong tầm kiểm soát.
“Cảm ơn cậu.”
Tớ mới là người phải cảm ơn cậu.
“...Tớ không có làm bất cứ điều gì để cậu phải cảm ơn cả.”
Cậu đã cứu tớ trước.
“Tuy nhiên, tớ vẫn muốn cảm ơn cậu.”
Cảm ơn cậu.
“...Hmph.”
Dừng lại đi. Cậu làm tớ thấy xấu hổ đó.
“Vậy bây giờ cậu định làm gì?”
Tôi hỏi sau một lúc im lặng.
“Tớ phải làm gì?”
“Ý tớ là tính cách của cậu.”
Trong như thể cậu ấy đang suy nghĩ điều gì đó trong giây lát.
“...Tớ nghĩ vẫn sẽ làm theo cách cũ.”
“Tớ hiểu.”
“Tại sao cậu không hỏi tớ?”
“Tớ không cần hỏi.”
“Tất nhiên là cậu không.”
Tôi cầm lấy chiếc cặp của mình.
“Vậy thì, tớ đi đây.”
Tuy nhiên, tôi hơi buồn vì phải rời đi.
“Seo.”
Ara, tớ không mong là cậu sẽ ngăn tớ lại.
“Sao?”
“Uhm, cậu sẽ làm bạn với tớ chứ?”
Tôi đang rất hạnh phúc.
Tim tôi đang đập như điên.
Tôi cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình.
“Ara, cậu không có nhiều bạn, lắm nhỉ?”
Tôi cười nói.
“Tớ không muốn bị cậu nói như thế.”
Cậu ấy nói ngược lại.
Fufu, chuyện này sẽ thú vị đây.
“Vậy được thôi, hãy chăm sóc tớ từ bây giờ nhé.”
“Yeah, đây cũng thế.”
Tôi về nhà, cơ thể tôi như thể đang bay lên vì sự phấn khích.
-------------------------------------------------------------------------------
(K: Sao nó lại dài hơn nữa... aaaaaaaaaaa)
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại