“Này, em với Aikawa-san có quan hệ gì không?”
“Nói gì vậy, baka ani?”
‘Baka ani…!?’ Tôi biết xét theo mặt di truyền thì thì việc chúng ta bước vào thời kỳ nổi loạn là điều không thể tránh khỏi, cơ mà chuyện này vẫn khó mà chấp nhận được.
Đứa em gái dễ thương từng bám dính lấy tôi trước kia giờ chỉ còn là cái bóng của quá khứ.
Vì không muốn phá hỏng tâm trạng của Mina, tôi bèn nhắc lại câu vừa nãy đồng thời lấy ra từ tủ lạnh một cây kem.
“Này, em với Aikawa-san có quan hệ gì không?”
“Anh không giỏi đổi chủ đề lắm nhỉ? Mà, khoan đã…Aikawa-san, là Aikawa Mio-senpai hả?”
Kurose Mina. Em ấy cũng là một nữ sinh năm nhất học cùng trường với tôi.
Con bé chơi tennis phải nói là cực kỳ giỏi, chỉ sau một tháng nhập trường mà đã vượt mặt các senpai và trở thành tay đánh chính.
Mina sở hữu vẻ ngoài chuẩn idol, hơn nữa còn rất thông minh. Con bé làm tốt cả ở mảng thể thao lẫn học thuật và còn ưa nhìn nữa chứ. Tài năng của con bé phi thường đến đến mức phải dùng hai thành ngữ bốn chữ mới thể hiện được sự tuyệt vời của nó.
Mái tóc đen dài ẩm ướt sau khi tắm, làn da được nuôi dưỡng cẩn thận trông trắng trẻo và nuột nà.. Gương mặt cân đối đến mức thật khó mà tin được là chúng tôi cùng huyết thống. Bên cạnh đó là thân hình mảnh khảnh có lẽ đến từ số lượng lớn bài tập mà nó đã thực hiện.
Nói theo ngôn ngữ ngày nay thì, em ấy như một mỹ nhân với mái tóc đen dài.
Nhưng Mina là em gái tôi, tôi không hề có cảm xúc nào với con bé và cũng không có gì phải bối rối khi ở gần nó. Con bé cũng nói rằng nó hay được các bạn cùng lớp tỏ tình, nhưng lạ thay, nó vẫn chưa hẹn hò với bất kỳ ai.
Tôi đoán con bé cũng đủ tuổi có bạn trai rồi, cơ mà nếu nó có thật thì tôi sẽ có những cảm xúc phức tạp về chuyện đó.
Giả như có một thằng đến nắm tay Mina và nói “Chúng mình hẹn hò nhé”, tôi sợ mình sẽ vả thẳng vào mặt nó mất.
“Em chưa từng nói chuyện với Aikawa-senpai, chỉ là có nghe đồn về chị ấy.”
“Hmmm, đúng như anh nghĩ…”
Sự thật đằng sau việc đi chung ô một lần nữa chìm trong bóng tối. Tôi tưởng rằng Aikawa-san và Mina là bạn bè nên cô ấy mới thân thiết với tôi, nhưng Mina lại nhắm mắt và lắc đầu phủ nhận.
Không có vẻ là con bé đang giấu tôi gì đó khác, vậy nên tôi cũng chấp nhận đúng là giữa họ không có bất cứ quan hệ gì.
“Gì vậy? Anh tính giở trò với chị ấy à?”
“Đương nhiên là không…!”
Mina vừa cau mày nhìn tôi vừa liếm cây kem với chiếc lưỡi nhỏ nhãn.
Tôi gõ nhẹ vào đầu con bé, và có lẽ để trả đũa, nó cướp lấy điện thoại của tôi và chạy tới sofa rồi nở một nụ cười đê tiện.
“Nii, mật khẩu của nii là 9696 phải hôn? Chắc lại toàn ảnh bậy bạ rồi, biết đâu được~”
“Này! Đồ em gái chết tiệt. Trả đây!”
“Ah! Vào rồi. Không biết nó như nào ha~”
“Này! Đừng có đùa!? Em tính làm bữa tối trở nên khó xử à!”
“Anh hứng lên với em hả?”
“...Ha!?”
“Thôi ngay.”
Khi chúng tôi đang làm ầm ở phòng khách, mẹ tôi đã ngăn lại và kêu cả hai “bình tĩnh.”
Không ngoài mong đợi, Mina không còn cách nào khác đành phải trả điện thoại lại cho tôi mặc dù có hơi khó chịu.
(Được cứu rồi…)
Tôi thở dài nhẹ nhõm, thay đổi tư thế và ngồi xuống sofa.
Tôi đã thành công lấy lại thư mục quý báu của mình.
__
Nhà chúng tôi có bốn người: bố, mẹ, tôi và con em gái. Bố tôi là Kurose Shouta, còn mẹ là Kurose Mirai.
Bố luôn đi làm về trễ nên thông thường chỉ có ba người bọn tôi ở nhà. Cả nhà chỉ đông đủ một thời gian ngắn vào buổi sáng.
Nhà chúng tôi không có vấn đề gì, tôi nghĩ tình cảm gia đình mình khá là tốt đẹp.
Quan hệ giữa tôi và Mina, hai người vừa chiến tranh lúc nãy cũng rất tốt(?). Những chuyện vừa nãy chỉ đơn giản là đùa nhau mà thôi.
(Mà, giỡn quá nhiều thì con bé sẽ bị xa lánh…)
Thư mục quý báu của tôi, bên trong nó là cả một bộ sưu tập những thiên hướng tình dục méo mó mà tôi đã sưu tầm được.
Nếu Mina dám giở trò với đống file đó… thì con bé sẽ là kẻ khơi mào làm cho gia đình này sụp đổ. Thật sự biết ơn mẹ vì đã ngăn nó lại.
“Con sẽ học một chút…”
Tôi xoay tay nắm cửa, bước vào phòng và ngồi xuống cái ghế tròn đồng thời đặt cái cặp sách đã khô lên bàn.
Nếu được thì tôi muốn nghỉ ngơi cơ nhưng bài kiểm tra giữa kì địa ngục đang chờ tôi trong một tháng nữa.
Vì mục tiêu đại học, tôi không được phép buông bỏ dù chỉ một chút. Tuy tôi luôn nằm trong top ba của lớp, nhưng chỉ cần lơ là một khắc thôi là sẽ bị lôi xuống hai chữ số ngay lập tức.
Tôi vỗ vào hai má một cái rồi quay xuống quyển sách tham khảo trước mặt.
Đầu tiên là môn toán, môn mà tôi yếu nhất. Tôi sẽ không nhập cuộc với một câu hỏi khó… Xem nào, thế phương trình này sẽ nhận được x, và rồi tìm quy luật…
(Aikawa-san…với một kẻ như mình…)
Rồi từ chỗ này, viết lại phương trình vừa nãy. Xong từ chỗ đó tìm ra y là có thể đưa ra đáp án…
(Ahh~ Dễ thương quá!)
“Chết tiệt! Mình không tập trung được!”
Tôi quăng cây bút chì rồi gãi đầu. Cảnh tượng lúc nãy vẫn còn đang rực trong tâm trí tôi và không chịu rời khỏi.
Tôi không thể nào dứt khỏi nụ cười thiên thần e lệ đó. Mặc kệ cho trọng lực chiếm hữu, tôi chìm xuống giường và chùm chăn kín đầu.
Sẽ đơn giản hơn nếu nghĩ rằng mọi chuyện lúc nãy chỉ là một giấc mơ…
Mà nghĩ lại thì, làm quái gì có chuyện một thằng tầm thường như “Kurose Ryouta” lại dính líu với Công chúa trầm lặng nổi tiếng được cơ chứ.
Quý tộc ở với quý tộc còn dân thường ở với dân thường. Tôi nghĩ điều đó là bình thường.
Trong trường học cũng vậy, kẻ hướng ngoại chơi với kẻ hướng ngoại, trong khi những kẻ hướng nội chơi với kẻ hướng nội. Thật khó để nói Aikawa-san thuộc nhóm nào.
Tôi tìm thấy cái bút chì máy màu xanh giữa đống tài liệu vứt rải rác. Tôi quay lại bàn học, quyết định sẽ quên hết những chuyện xảy ra hôm nay.
Dẫu vậy thì sau đó, cảnh tượng ấy vẫn không chịu dứt ra khỏi đầu, tôi nhanh chóng tắt đèn và chìm sâu vào giấc ngủ.
HẾT CHƯƠNG 3
Những thằng ít nói ngoài tôi ra thì toàn bẩn bựa nhỉ =)) Chịu Mình không biết thành ngữ đấy là gì đâu, các bạn qua eng xem nhé. Chỗ này cũng là thành ngữ thì phải.