Chapter 2 – Chỉ để nhìn thấy nụ cười ấy.
“Đây rồi. Đây rồi!”
Bọn bạn cùng lớp bắt đầu hào hứng lên.
Đó là một cô gái nhỏ được đem vào lớp học bởi thầy Soleil-sensei.
Đây là lần đầu tiên tôi được thấy một thứ gì đó như vậy.
Tôi nhận ra rằng. Đó không phải là một con người.
Cô gái ấy quá đẹp để được coi như là một con người.
Cô nhìn về phía chúng tôi với đôi mắt đỏ thẫm, một nụ cười cay đắng trên gương mặt, và rồi nói với đôi môi nhỏ nhắn.
“Xin chào.... Rất vui được gặp mọi người. Tôi là một vị Thần không có tên... một Vô Danh Thần.”
Giọng nói ấy, trong trẻo như tiếng chuông, vạng vọng ra khắp lớp học.
Cả lớp bỗng trở nên im lặng, đối lập với sự nhộn nhịp lúc trước.
Tuy nhiên, chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi. Bọn cùng lớp nhìn nhau rồi bắt đầu cười sặc sụa như thể không thể nào chịu được nữa.
“Nhiều người trong các em có lẽ biết vị thần này vì cô nổi tiếng theo cách nào đó. Và bây giờ cô ấy sẽ nói từ chính miệng mình cách để các em có thể lập khế ước với nữ thần. Đây là một cơ hội hiếm có đấy.”
Ngài Soleil nói rồi nhìn cô gái với đôi mắt đỏ thẵm ấy, một vị thần vô danh.
Tôi có linh cảm xấu về chuyện này.
Và nó đã đúng.
“Mọi người có biết và một vị thần vô danh như tôi không?”
“Có! Có, tôi biết! Đó là một vị thần yếu đuối không có tên.”
Giọng tên Marou nói xong thì bọn chúng cười. Nhưng, tôi lại không thể cười nổi được.
“Đúng vậy. Tôi là những vị thần vô danh, và khi lập khế ước với tôi, lợi ích mà các bạn có thể nhận được sẽ rất nhỏ. Nên tôi muốn dạy cho mọi người một chút luật lệ để những vị thần hoang như tôi không thể lừa các bạn được.”
Vị Thần vô danh ấy nói chúng tôi với một nụ cười yếu ớt trên môi.
Cô nói rằng có một số luật lệ không thể bất tuân được.
Nếu như họ được gọi tên thì phải luôn đáp lại.
“Vì vậy nếu như lập một khế ước, hãy chắc rằng mình đã hỏi tên của họ. Bằng cách đó, ta có thể tránh lập khế ước ngoài mong muốn.”
“Tôi có một câu hỏi! Tên của cô là gì vậy?”
“.... Tôi không có tên....”
Vào lúc đó Marou và bọn bạn cùng lớp của hắn bắt đầu rống lên những tiếng cười.
“.... Và đó là... một ví dụ tốt. Một vị thần hoang như tôi không thể có tên được. Nên mọi người... làm ơn hãy ghi nhớ những gì tôi vừa mới nói.”
Cô gái- một vô danh thần- mỉm cười buồn bả trong khi kết thúc lời mình nói.
....... Cái quái gì thế này?
Tôi đang xem cái quái gì ở đây vậy?
“Này, tôi có một câu hỏi! Tôi nghe nói rằng ta có thể đặt tên gì cũng được nếu ta lập khế ước với một vị thần hoang đúng không. Có phải vậy không?”
Tên Marou hỏi với một nụ cười ngạo trên mặt.
“Phải. Đúng là vậy.”
Nghe vậy, mặt tên Marou sáng bừng lên với một nụ cười đen tối.
“Vậy thì tôi sẽ lập một khế ước với cô.”
Marou nói vậy và bước về phía trước cô gái.
- Đó là một lời nói dối. Tất cả mọi người trong phòng điều biết rõ là vậy.
Tuy nhiên... Phản ứng của nữ thần lại hoàn toàn khác biệt.
“Sao cơ? Thật chứ...?”
Đôi mắt đỏ thẫm tuyệt đẹp đó của cô ấy sáng lên. Có quá nhiều hi vọng chất chứa trong chúng đến nỗi khó mà có thể gọi nó là ‘hi vọng’ được.
Dừng lại đi Marou. Làm ơn đừng làm vậy.
Tôi không thể di chuyển. Nhưng điều gì sẽ xảy ra tiếp theo đã quá rõ ràng.
Tôi cầu cho một phép màu có thể xảy ra....
“Tất nhiên rồi. Đúng vậy. Vậy thì, làm sao đê tôi có thể lập khế ước?”
“Vậy thì, làm ơn! Chỉ cần quỳ xuống một chân... và hôn lấy mặt ngoài của... tay tôi.”
Vị nữ thần vô danh đang đỏ ửng, đôi mắt lại đẫm nước như không thể chịu được nữa...
(Trans: Thằng c** Marou chết cmm đi d**, tao là tao cho banh xác, em nó như vậy mà...)
“Khuỵu gối một chân xuống... à?”
Marou bỏ một chân quỳ xuống sàn. Hiện ra giống như khung cản một kị sĩ trước vị vua của mình.
“Ah,...như vậy ổn chứ? Tôi không có tên, và gần như không có lợi ích nào trong việc này...”
Cô gái nữ thần nói và đảo đôi mắt trần đầy mong đợi sang Marou.
Và ngay tại đó là lúc bộ mặt của tên khốn Marou đổi ngoắt.
“Không, cô đang nói cái gì vậy? Đã có một cái tên rồi mà?”
“.... Sao cơ?”
Marou liền đứng dậy thông báo với một tiếng cười.
“Vị thần Vô dụng. Tên của cô đấy. Nổi tiếng mà. Hmm? Hahahah. Nếu như cô đã có một cái tên đẹp như vậy rồi thì, đâu cần tôi cho cô một cái làm quái gì?”
Hi vọng của tôi bị đập nát.
Đôi mắt đỏ sáng ngời của nữ thần buồn bã tối lại.
“Nhưng đó quả là một bài tập tốt. Nhờ có Vị thần của sự Vô dụng, tôi nghĩ tôi có thể làm tốt.”
- Cô có thể tức giận. Cô nên tức giận.
Cô đáng ra phải là một vị thần, dù cho kể cả là không có tên.
“...........không có gì.”
Rồi nữ thần mỉm cười buồn bã.
Tôi nghiến chặt tay mình.
Tụi mày đừng có mà ngu ngốc như vậy. Một phàm nhân không được phép xúc phạm một vị thần.
“Này, mọi người nên luyện tập thử đi.”, hắn nói. “Cô ta sau cùng vẫn là thần. Đây sẽ là một trải nghiệm tốt đấy.”
Hắn nói, rồi một vài đứa cười lại và bước tới.
Thầy Soleil không làm gì cả. Thầy cũng chỉ lặng lẽ đứng nhìn cái quá trình này, với một biểu cảm không thể nào đọc được trên gương mặt.
Cái gi đây, ngôi trường tốt nhất? Đây là loại người duy nhất mà ta có thể tìm thấy à?
.... Không, nếu nhìn kĩ, thì không chỉ có Alice, mà một số ngươi cũng đang nhìn xuống với biểu cảm khó chịu.
Nhưng họ không làm gì cả, tại sao?
Sao các người có thể cho tôi xem thứ gì giống thế này và rồi lại giữ im lặng.
Tôi quyết tâm và rời khỏi chỗ ngồi, và trong khi tôi bước ra, bàn tay của Alice chặn tôi lại.
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Alice, cậu đã biết từ trước rồi à?”
Alice đáp lại câu hỏi của tôi bằng một cái gật đầu nhẹ.
“Ngôi trường này vốn nổi tiếng vì có một vị thần hoang đã không lập được khế ước nào suốt 12 năm rồi.”
Mười hai năm.... Nữ thần ấy đã như vậy kể từ khi chúng tôi đã sinh ra sao?
“Đừng... có làm vậy.”
“Cái quái gì cơ?”
“Lần này, tớ không thể bảo vệ cậu nữa đâu. Tớ đã nói rồi, cậu sẽ được tái sinh khi mà cậu còn học trường này và lập được khế ước với một vị thần nổi tiếng. Và vị nữ thần đó không phải, nên đừng cảm thấy tội lỗi. Điều duy nhất chúng ta có thể làm cho vị thần đó là không gì cả và giữ im lặng.”
(Trans: Các ae đừng ghét Alice, nó chỉ lo cho thằng này thôi, không ác ý gì dou)
....Oh, Alice. Cậu hiểu tớ rõ hơn thế này mà.
Đó là lí do cậu nói vậy. Rằng tớ không nên nhìn.
“Alice, cảm ơn cậu. Cậu là người bạn duy nhất mà tớ có dù cho tớ có vô dụng đến thế nào đi chăng nữa.”
“Tất nhiên rồi!... Vậy nên, làm ơn Yuno... Đừng đi. Tớ-”
Tôi bước đi.
Đẩy tên khốn ngu ngốc kia ra khỏi vị nữ thần đang mỉm cười một cách cô đơn.
“Náy! Mày đừng có mà phá đám!”
Mày nhận ra rồi phải không? Tao thì rồi đó. Ổn thôi. Đừng chọc giận tao thêm hơn bây giờ nữa.
Từ ban đầu đã có một đường ranh. Từ từ, nó đổi sang trái và sang phải, thành một con đường.
Tôi bước trên con đường đó.
Nhưng tôi không có ngu ngốc đến nỗi ngồi im và nhìn nó diễn ra đâu.
“Này, này, sao vậy? Yuno, mà nổi giận vì cái gì chứ? Đừng có nghiêm túc thế. Chỉ là luyện tập mà thôi, luyện tập. Thần tha lỗi cho chúng ta đúng chứ? Hay là mày đều vô dụng nên thấy đồng cảm mà liên quan đến nhau?”
Marou cười, nhưng không có ai theo hắn cả.
“Sao? Mày vừa mới nói gì?”
Tôi dọng một cú đấm mạnh vào bụng của hắn.
“KA... KAhi..KAh...”
Marou cúi xuống ngay tại chỗ và bất động trong khi nổi bong bóng trong khi chảy nước miếng.
Và tôi đến chỗ nữ thần.
“Eh? Oh, um....”
Tôi quỳ xuống một chân.
“......Eh?”
Nữ thần ngạc nhiên. Tôi đoán chắc hẳn là vậy rồi.
Tôi hướng đôi mắt đầy quyết tâm của mình về phía vị nữ thần.
“Hỡi nữ thần, xin hãy lập khế ước với tôi.”
Vị thần ban dầu ngạc nhiên, sau lại vỡ ra một nụ cười hạnh phúc.
“....Thật...sao? Đây đâu—”
“Người có muốn thử không ạ?”
Người cười, và đôi mắt đỏ thẫm xinh đẹp ấy thấm đẫm với nước mắt.
Nữ thần đưa tay ra cho tôi.
Tôi liền nắm lấy nó, và nhẹ nhàng hôn lấy bàn tay xinh đẹp, trắng trẻo ấy.
-Và bây giờ, nó đã xong.
Vào khoảnh khắc đó, ánh sáng phủ lấy cơ thể của nữ thần.
Ngon gió xung quanh làm mái tóc trắng xinh đẹp ấy phấp phới.
“Làm ơn, làm ơn hãy cho tôi một cái tên.”
Tôi lạ thay lại không gặp khó khăn nghĩ ra một cái tên...
“....Athena. Đó sẽ là tên của Người.”
“Athena.... Athena. Đó sẽ là Thần Danh của tôi.”
Nữ thần Athena giữ cho nước mắt không tuôn rơi trên đôi mắt Crimson đỏ thẫm và mỉm cười rạng ngời trong khi ánh sáng ngập tràng trên khuôn mặt ấy.
Ah... Tôi muốn được nhìn thấy nó như vậy.
Nước mắt không hợp với Athena-sama. Từ bây giờ, tôi sẽ mãi luôn bên cạnh và bảo vệ cô ấy.
Tôi sẽ ở đó để bảo vệ cô.
“.... Này, tôi có thể biết tên của bạn được không?”
“Vâng, tôi là Yuno. Yuno Astario.”