Theo đúng những gì đã quyết định trong cuộc họp chiến thuật, tôi bắt đầu việc huấn luyện đặc biệt kiếm pháp và Ma Pháp ngay ngày hôm sau.
Dĩ nhiên, cha mẹ tôi thấy lạ vì tôi đột nhiên lại muốn tập luyện khả năng kiếm pháp và Ma Pháp của bản thân nên họ nhìn tôi với ánh mắt kì lạ, nhưng tôi đã nhấn mạnh rằng “con muốn có thể tự bảo vệ bản thân, hơn nữa không tự làm nhục khi đi học ở trường Ma Pháp trong tương lai”
Sau khi làm một vẻ mặt như đã bỏ cuộc, cha mẹ tôi cho phép. Lúc đó mặt họ nhìn như mặt cha mẹ tôi kiếp trước vậy, nên tôi có cảm giác hơi hoài niệm.
Và đó là cách tôi đã xin cha, với cặp mắt long lanh của mình, thuê một người dạy kiếm và Ma Pháp, nhưng…
Chúng tôi dễ dàng tìm được một người dạy kiếm pháp ngay lập tức, nhưng mà người dạy Ma
Pháp thì hiếm đến mức chúng tôi không thể tìm thấy ngay lập tức được.
Nên tạm thời, để rèn luyện Ma Pháp của bản thân, tôi sẽ mượn sách Ma Pháp từ thư viện để đọc.
Tôi mở trang đầu tiên của một quyển sách dày cộm về Ma Pháp đặt trên đùi mình khi đang ngồi ở một góc trong khu vườn lớn. “Đầu tiên, để có thể làm Ma Lực bản thân mạnh hơn, cần thiết phải tương tác với suối nguồn Ma Pháp của bản thân”
Ngay từ đầu, không nói đến kiếm pháp, Ma Pháp là thứ không hề tồn tại ở thế giới kiếp trước của tôi… Vì thế tôi không biết chút gì về Ma Pháp của thế giới này cả. Mọi thứ bắt đầu bằng con số không…
Tương tác với suối nguồn Ma Pháp của bản thân ể…
Ma Pháp của tôi hệ đất, hơn nữa còn là một Ma Pháp vô dụng.
Nhân tiện, Ma Pháp mà tôi dùng được hiện tại là –
Tôi có thể khiến đất mềm trong phạm vi gần di chuyển khoảng hai, ba xăng-ti-mét. Chỉ với cái khả năng này, tôi làm gì được không?
Nói thật thì, trong game Katarina không hề dùng cái khả năng “di chuyển đất mềm trong phạm vi gần khoảng hai, ba xăng-ti-mét”.
Cái Ma Pháp “di chuyển đất mềm trong phạm vi gần khoảng hai, ba xăng-ti-mét” này… tên dài dòng quá nên tôi sẽ gọi tắt là “Đất Động”, trong game thì Katarina còn không dùng nổi cái Ma Pháp này để làm nữ chính trượt chân nữa là, nữ chính trượt chân, nữ chính trượt chân…
Nói cho ngắn gọn thì, tôi không thể làm ai trượt chân được với cái Ma Pháp “Đất Động” này.
Nó thực sự là một Ma Pháp rất vô dụng.
Nhưng mà, nếu đến cuối cùng tôi vẫn chỉ dùng được mỗi “Đất Động”, thì tôi không thể nào vượt qua được death flag hết! Tôi phải làm mọi cách khiến sức mạnh Ma Pháp của mình tăng lên!
Nhưng mà tôi không biết tương tác với suối nguồn của Ma Pháp bản thân là sao. Vì Ma Pháp của tôi hệ đất, không biết tôi có phải nói chuyện với mặt đất hay không nữa…
Nói chuyện với mặt đất… nói chuyện với mặt đất… nói chuyện với mặt đất…
… Đúng rồi!
★★★★★★★★★
“Ưm, ojou-sama, cho tôi hỏi người đang làm cái gì vậy?”
Chị hầu gái Anne hỏi tôi với một giọng rụt rè.
“Gì chứ, không phải em đang cuốc đất sao!”
Tôi vui vẻ trả lời chị ấy trong khi mặc bộ đồ làm vườn mượn của người làm vườn. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ làm một mảnh đất trồng nhỏ trong góc của khu vườn lớn trong dinh thự.
“Ư, nhưng, tôi cứ tưởng ojou-sama đang rèn luyện để tăng khả năng Ma Pháp cơ mà, tại sao ojou-sama lại đang cuốc đất vậy?”
“Thì em đang làm một mảnh đất trồng và cuốc đất để tăng khả năng Ma Pháp cho bản thân đó!”
“Ojou-sama, tôi xin lỗi nhưng tôi không hiểu…”
Anne vốn đã mang một khuôn mặt khó hiểu, sau khi nghe tôi trả lời xong lại làm một vẻ mặt còn khó hiểu hơn nữa.
“Ừm thì, trong cuốn sách Ma Pháp này nó ghi này. Rằng đầu tiên để tăng khả năng Ma Pháp thì cần phải tương tác với suối nguồn Ma Pháp của bản thân. Nghĩa là, suối nguồn Ma Pháp của em hẳn là mặt đất! Vì thế nên muốn tương tác được với mặt đất thì cần phải làm một mảnh đất trồng!”
Ở kiếp trước, vì nhà của tôi là một trang trại, nên cứ được nghỉ học là tôi bị kêu ra phụ làm ruộng vườn. Ngoài ra bà nội tôi thường hay nói, “người ta bảo làm ruộng chính là cách chúng ta tương tác với mặt đất”
Nhớ lại lời dạy nghiêm túc của bà nội tôi như thế, tôi hết sức cảm kích mà bắt đầu làm một mảnh đất trồng để có thể tương tác với mặt đất tốt hơn.
Dĩ nhiên, tôi có hỏi người làm vườn xem có được phép hay không.
Tôi mượn một cái cuốc và bộ đồ làm vườn, chỉ cần có thế. Nhưng mà, lúc tôi nói chuyện với
người làm vườn ông ấy làm vẻ mặt y chang cha mẹ tôi vậy.
Nói chung, nhằm mục đích tránh dead end và làm Ma Pháp bản thân mạnh hơn, tôi hết sức chăm chỉ cày cuốc.
“Tương tác với suối nguồn Ma Pháp, tương tác với mặt đất… vì thế nên phải cày đất… tôi có cảm giác người đã hiểu lầm một cái gì đó cơ bản…”
Vì lí do nào đó, Anne vẫn đang lầm bầm gì đó, nhưng tôi cứ tiếp tục cùng cuốc mà cày đất lên.
Vẫn còn bảy năm nữa tôi mới phải nhập học trong trường. Không chỉ mỗi “Đất Động”, ít nhất tôi phải kiếm được một loại Ma Pháp nào đó để có thể kiếm tiền mà sống được.
Cứ thế, trong khi tôi đang tập trung hết sức để cày đất thì…
Anne lúc nãy vẫn đang lầm bầm gì đó, đột nhiên hét lớn như chợt nhớ ra gì đó.
“AAA! Đây không phải là lúc để ojou-sama cày đất như thế! Có chuyện lớn đang xảy ra! Hoàng Tử… Hoàng Tử Jared vừa đến tìm Người ở dinh thự!”
“… Ể… tại sao?”
Tôi bất giác bỏ chiếc cuốc tôi đang cầm xuống.
“Tại sao gì chứ ojou-sama, không phải là đến để chính thức ngỏ lời đính hôn Người sao!!”
“A, là chuyện đó”
Thật nguy hiểm, tôi quên béng đi mất.
“Dù sao đi nữa, chúng ta không thể để ngài ấy chờ nữa! Mau chóng quay về dinh thự để chuẩn bị cho Người nào!”
“V-vâng!”
Dù có là tôi đi nữa cũng không muốn để Hoàng Tử thấy cái cảnh tôi đang mặc bộ đồ dính đầy đất này. Tôi phải quay về dinh thự nhanh hết mức có thể, nhưng…
Đã quá trễ rồi… Hoàng Tử Jared lúc này đã chán cảnh chờ đợi ở ngoài đã được những người hầu khác dẫn đến khu vườn.
Thế nhưng, những người hầu đang bối rối vì không tìm được ojou-sama là tôi đây.
Không ai lại nghĩ ojou-sama lẽ ra đang rèn luyện Ma Pháp lại đang mặc đồ làm vườn cày đất.
Tôi nên làm gì đây… Tôi có nên quay về dinh thự trước để thay đồ trước khi có người nhận ra rồi quay lại sau không? Khi tôi nghĩ đến đó thì…
Có một người nhận ra tôi là ai và nhìn thẳng vào mắt tôi. Người này từ đầu đã nhận ra tôi bị bất ngờ ngoài ý muốn khi có người đi vào khu vườn, nở một nụ cười tươi rói rồi đi đến chào tôi.
“Ô kìa, không phải là Katarina ojou-sama sao, ta đã nghe rằng nàng đang tập luyện Ma Pháp trong vườn, nên ta định đến để chào hỏi nàng một tí, nhưng nàng đang làm gì thế này?”
Tam Hoàng Tử, Jared, nở một nụ cười như thiên thần khi hỏi tôi như thế. Tôi trước kia, đã rất khâm phục tố chất như thiên thần của nụ cười đó, nhưng… giờ khi tôi đã biết cậu ta là Hoàng Tử ác độc, siêu cấp S từ “Người Yêu Tài Hoa”, nụ cười này không khác gì nụ cười của quỷ dữ cả.
Hơn nữa, mặc dù bề ngoài thì cậu ta đang cười vui vẻ, nhưng phản ứng của cậu ta không khác gì đang chọc ghẹo tôi, kiểu như “cái cô gái kì lạ này đang làm cái gì ở đây mà mặc đồ dơ như thế”, nhìn ánh mắt cậu ta là thấy, rõ ràng không thể nào cậu ta chỉ là một Hoàng Tử đáng yêu đơn giản được.
Những người hầu của gia đình tôi đứng sau lưng cậu ta hoàn toàn bị cậu ta hớp hồn. Họ bị mờ mắt bởi sự hoàn hảo rồi…
À, cha tôi lúc này đi cùng mọi người tới thì mặt xanh lét như sắp ngất xỉu đến nơi. Nhân tiện, mẹ thì đã bị sốc đến mức cần người hầu đỡ mới đứng thẳng được.
Đang mặc đồ làm vườn thế này chắc là không có cách nào lấp liếm nổi nữa rồi.
Những người hầu đang bị đứng hình ở đó, cùng với cha mẹ tôi hiện tại đã đến mức này rồi, thì tôi quyết định mặc kệ họ luôn. Tôi tỏ thái độ cứng đầu như không có gì xảy ra.
“Chúc người một ngày tốt lành thưa Hoàng Tử Jared, tôi hết sức xin lỗi vì đã phiền ngài phải đến tận đây để gặp tôi. Hiện tại tôi đang tương tác với mặt đất nhằm mục đích tăng sức mạnh Ma Pháp của bản thân”
“Ô, tương tác với mặt đất sao?”
“Đúng thế, tôi đã nghĩ rằng cách tốt nhất để tương tác với mặt đất sẽ là làm một mảnh đất trồng, và vì thế tôi đang cuốc đất để chuẩn bị cho mảnh đất trồng đó”
“… để tương tác với mặt đất nên phải làm một mảnh đất trồng…”
Nghe câu trả lời tỉnh như sáo của tôi, Hoàng Tử Jared trước giờ luôn tươi cười cúi đầu xuống.
Nhìn hai vai cậu ấy như đang hơi run lắc một chút, gần như là run rẩy. Ôi không, có khi nào tôi mới làm cậu ta giận rồi không… Không thể nào, tôi hít một hơi vào nín thở vì sợ mình đã tiêu đời trước khi kịp nhập học luôn rồi.
Sau một lúc, hai vai Hoàng Tử Jared ngưng run rẩy, và cậu ta ngẩng đầu lên. Cậu ta đang mỉm cười. Tôi mừng là cậu ta không phải đang tức giận hay gì.
“Ra là vậy sao, cày đất là một cách rèn luyện Ma Lực mới sao. Là vậy đúng không?”
Nó mới thật sao? Vì tôi không biết gì về Ma Pháp nên tôi không biết phải trả lời thế nào. Tôi quyết định lấp liếm mơ hồ hết mức có thể.
Đột nhiên, Hoàng Tử bước lên đối mặt tôi. Hoàng Tử Jared chậm rãi quỳ xuống trước mặt tôi, tay cậu ta nắm lấy tay tôi.
“Tiểu thư Katarina, ta đến theo đúng lời mình đã nói ngày hôm trước, và chính thức ngỏ lời cầu hôn nàng. Ta xin lỗi vì đột nhiên ngỏ lời ở nơi như thế này, nhưng liệu nàng có thể bỏ qua và chấp nhận việc đính hôn của hai ta không?”
“…Ể, a, vâng ạ”
Hành động một cách trôi như nước, Hoàng Tử Jared đột nhiên kéo tay tôi ra, và hôn lên đó. Một cảnh tượng đúng như trong truyện cổ tích… Nhưng mà, vì tôi đang mặc đồ làm vườn, nên cảnh này hoàn toàn không thỏa mãn gì cả.
Tôi vừa nhận được lời cầu hôn của một chàng Hoàng Tử như thiên thần đang quỳ trước mặt tôi.
Nếu đây là một cô gái quý tộc nào khác, hoặc thậm chí là Katarina nguyên bản trước khi hồi phục
kí ức, chắc chắn cô ấy đã nhảy cẫng lên vì sung sướng rồi, nhưng mà…
Tôi thì….
Bàn tay đang dính đầy bụi đất của tôi, lại được cậu ấy hôn như thế…
Nói chứ, không phải đây là lúc tôi nên nói “người như tôi có lẽ không xứng với Hoàng Tử đâu” và từ chối cậu ta sao? Ôi không! Tôi lỡ miệng nói “vâng” luôn mất rồi. Ôi không, bây giờ không thể
thay đổi nữa. Làm sao đây a~.
Hơn nữa, cả người hầu của gia đình tôi và của Hoàng Tử đều đang tỏ thái độ “chúc mừng…”
Tôi có cảm giác như Hoàng Tử với khí chất tỏa sáng của cậu ta đang lờ đi việc tôi đang mặc đồ làm vườn dính đầy đất vậy. Hoàng Tử đáng sợ quá đi… Hơn nữa, cha lúc nãy đang sắp ngất đến nơi bây giờ thì lại đang đứng vỗ tay. Ôi, mẹ thì vẫn đang bị sốc.
Bằng cách nào đó, trong khi tôi vẫn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, tôi đã chính thức trở thành hôn thê của Tam Hoàng Tử, Jared.
Tạm thời, chắc là cứ tiếp tục cố gắng học kiếm với Ma Pháp mỗi ngày đi.
★★★★★★★★★
Tôi tên là Jared Stuart. Tôi sinh ra ở vị trí nhạy cảm là tam Hoàng Tử của đất nước này. Vì vị Vua kế tiếp luôn là được vị Vua hiện tại chọn nên tôi cũng có cơ hội trở thành Vua tiếp theo của đất nước này nữa. Nói thật lòng, tôi không quan tâm việc đó chút nào. Tôi có cảm giác làm thế sẽ cực kì phiền phức. Ngay từ đầu mà nói, hai người anh trai của tôi ai cũng xuất sắc cả, và họ đối đầu nhau rất khốc liệt trong cả kiếm thuật lẫn kiến thức, nên họ cứ cùng nhau tranh đấu giành ngai vàng là được rồi.
Nhân tiện, tôi cũng có một người em trai song sinh nữa. Gọi là song sinh, nhưng em ấy từ nhỏ đã có một cơ thể yếu ớt, và vì lúc nào cũng bị bệnh nên em ấy được bảo mẫu và mẫu hậu chăm sóc gần như mọi lúc, nên chúng tôi rất ít khi nào được chơi đùa với nhau.
Tam Hoàng Tử là người ở vị trí như thế, nhưng với hai người anh trai và em trai của cậu ta như thế, nên sự tồn tại mang tên Jared trong lâu đài khá dễ bị bỏ qua.
Kiếm thuật và kiến thức, chỉ cần dạy một lần là tôi sẽ hiểu và nhớ toàn bộ. Những giáo viên dạy thêm luôn khen tôi hết lòng, nhưng tôi thì chỉ nghĩ “thì sao chứ”. Vì tôi đã học được cách đọc suy nghĩ của người khác và hiểu được cách họ suy nghĩ, nên tôi đã làm chủ hoàn toàn khả năng giao tiếp, biết cách nịnh nọt đúng lúc và chọn được khuôn mặt và nụ cười hoàn hảo cho mọi trường hợp. Khác với những người anh em của tôi, vì không có mục tiêu nào rõ ràng nên mọi thứ với tôi đều quá dễ dàng. Mỗi ngày đều rất, rất buồn chán.
Trong khi tôi đang bị sự buồn chán ấy làm phiền mỗi ngày, một ngày nọ tôi bị dính vào một việc khác cực kì phiền phức nửa năm về trước.
Người anh thứ hai của tôi lúc lên mười tuổi đã đính hôn. Có lẽ lí do là vì anh cả của tôi vừa đính
hôn một năm về trước.
Mà, những việc đính hôn bất ngờ không hề liên quan gì đến tôi dù có bao nhiêu người đính hôn đi nữa. Tôi đã nghĩ rằng việc đó không liên quan gì đến tôi, nhưng mà…
Đột nhiên nhiều nhà quý tộc liên tục tiếp cận tôi cố gắng lấy được “Tam Hoàng Tử” làm hôn phu cho con gái của họ. Trong hoàng cung, mặc dù bình thường không ai để ý đến tôi, nhưng chính vì lúc nào tôi cũng cẩn thận tránh gây chú ý, nên ai cũng có ấn tượng tốt về “Tam Hoàng Tử Jared”.
Bởi vậy nên những quý tộc có con gái gần tuổi tôi ai cũng hăng hái xếp hàng để làm ứng viên hôn thê của tôi. Thật tình đúng là phiền phức hết sức.
Khoảng lúc này, Công Tước Claes đã thỉnh cầu tôi làm người dẫn đường cho con gái của ông ấy lúc đó tham quan lâu đài lần đầu tiên. Việc đó là việc tôi đã phải làm tương đối thường xuyên trong thời gian đó. Nếu tôi thấy ưa thích con gái ông ta, có thể cô ấy sẽ may mắn được chọn làm hôn thê của tôi, hay gì đó giống vậy.
Vì Công Tước Claes là một nhà quý tộc lớn, nên tôi không thể từ chối ông ấy được, và rồi cái ngày định mệnh đó cũng đến.
Lúc đầu tôi gặp mặt Katarina Claes, ấn tượng của tôi là –
Một cô “công chúa bé bỏng” ngu ngốc, ích kỉ được nuông chiều. Cô ta đã bám dính lấy tôi như keo, khiến tôi thấy không thể nào xui xẻo hơn.
Lúc cô ta cứ cố gắng bám dính lấy tôi để rồi kết quả là tự đập đầu vào tảng đá kia, tôi thực sự đã nghĩ cô ta phiền phức không tả được.
Theo như tôi nghe được, cô ta cần được khâu vết thương lại, thậm chí có thể để lại một vết sẹo
vĩnh viễn nữa. Tôi đã nghĩ rằng chuyện đó hoàn toàn là gieo gió gặt bão và thật đáng đời cô ta.
Ừ, đó là những gì tôi đã nghĩ khi đến thăm cô ta.
Tôi đã muốn nghĩ như thế, nhưng mà –
“Vì tiểu thư Katarina Claes bị sốt cao và bị thương vì Hoàng Tử, nên Hoàng Tử không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhận trách nhiệm và đính hôn với cô ấy”
Người đưa tin đã nói với tôi như thế. Ra là thế, vẫn còn dạng chiến thuật này nữa à.
Thật tình, tôi đã bực mình với cái mớ kế hoạch tầm phào do gia đình những “ứng cử viên hôn thê” của tôi nghĩ ra lắm rồi. Tôi muốn buông bỏ mọi thứ hết cho rồi, nhưng vì địa vị xã hội của tôi, nên tôi không thể làm vậy.
Quý tộc cũng chia ra nhiều phe phái. Anh cả và anh hai của tôi ai cũng có phe phái riêng cả rồi.
Nếu tôi mà đính hôn với con gái của một quý tộc theo phe anh cả, thì người của phe anh hai sẽ thù ghét tôi, ngược lại nếu tôi đính hôn với con gái của người theo phe anh hai, thì người của phe anh cả cũng sẽ không im lặng để chuyện đó xảy ra.
Về vấn đề này, Công Tước Claes trước giờ luôn giữ trung lập, không theo phe bất kì ai cả. Và lúc này, tôi có cái cớ tuyệt vời là “nhận trách nhiệm” cho vết thương tôi đã gây ra cho con gái ông ấy.
Tôi có thể nhân dịp này cướp phe Công Tước Claes khỏi cuộc tranh đấu quyền lực, biến ông ấy thành đồng minh cho bản thân mình, ai nhìn bên ngoài cũng sẽ chỉ thấy một cái cớ tuyệt vời mà thôi.
Mặc dù bản thân cô gái đó cực kì khó chịu, hơn nữa đầu óc cô ta gần như không tồn tại, ít ra tôi sẽ có thể cho cô ta thành một bức bình phong trang trí đủ tốt.
Vì thế, tôi đã quyết định chấp nhận việc đính hôn và chịu trách nhiệm cho vết thương tôi đã gây ra cho con gái của Công Tước, Katarina Claes.
Và rồi, khi tôi đến để thăm bệnh cô tiểu thư đó thì…
“Không, không. Xin đừng lo về một vết trầy nhỏ như thế, thưa Hoàng Tử Jared. Dù sao thì, vết sẹo sẽ không thành vấn đề vì mái của tôi sẽ che nó đi thôi”
Tiểu thư Katarina nói như thế một cách nhẹ nhàng, và tôi hoàn toàn không biết phải nói gì. Cô gái này đang nói cái quái gì vậy?
Ừ, đúng là, một vết trầy nhỏ như thế với một cô gái bình thường không thành vấn đề, nhưng mà với quý tộc thì lại khác hẳn.
Cái cô gái ích kỉ được nuông chiều tôi gặp lần trước đâu rồi… Không lẽ bị sốt nên chút não còn lại trong đầu cô ta tiêu luôn rồi?
Nhưng mà, đến mức này mà lại đổi kế hoạch thành “không đính hôn nữa” lại càng phiền phức hơn, cho nên…
Mặc dù rõ ràng tiểu thư Katarina không hề nghe tôi nói gì, nhưng cô ấy lại nhẹ nhàng đồng ý việc đính hôn.
Hơn nữa, tôi đã hơi có hứng thú với cô gái tên Katarina Claes này. Tôi cảm giác mình muốn liên hệ với cô ta nhiều hơn.
Hôm nay, tôi lại đến thăm cô ấy lần nữa để ngỏ lời và xác nhận việc đính hôn… Để rồi thấy người tôi đang tìm, tiểu thử Katarina Claes, đang đứng ở một góc khu vườn mặc quần áo như dân thường. Tôi thực sự muốn hỏi cô ta đang làm gì –
“Để tăng khả năng Ma Pháp của bản thân, tôi đang tương tác với mặt đất. Tôi nghĩ rằng cách tốt nhất để làm thế chính là cuốc đất làm đất trồng, vì thế nên tôi đang cuốc đất để làm như thế”
Cô ta tuyên bố như thế một cách tự hào. Cô gái này thật vui tính, tôi suýt nữa nhịn không được mà cười lớn rồi. Để kiềm nén cảm giác muốn cười của mình, tôi cúi đầu xuống, và khi tôi ngẩng đầu lên, đập vào mắt tôi chính là cặp mắt xanh nhạt của cô gái đó, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi bước lên trước mặt tiểu thư Katarina và quỳ xuống.
“Nàng có thể chấp nhận việc đính hôn của hai ta không?”
“… Ể, a, vâng ạ”
Tiểu thư Katarina trả lời một cách miễn cưỡng, có vẻ đang rất hoảng loạn và bất ngờ. Lúc đó cô ấy nhìn buồn cười đến mức tôi suýt chịu không nổi mà cười lớn lần nữa.
Một cô gái cùng tuổi có đôi mắt xanh nhạt và mái tóc hơi có màu hung. Lần đầu tiên trong đời tôi
thực sự có hứng với một người khác.
Tôi có dự cảm rằng chuỗi ngày buồn chán của tôi giữa những con người buồn chán sắp sửa kết thúc.