I reincarnated into an otome game as a villainess with only destruction flags...

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Tập 01 - Chap 10: Tôi được mời đến một buổi tiệc trà

Lúc đó mùa xuân vừa trôi qua, mùa hè đến. Tôi, Katarina Claes, cuối cùng đã lên 9 tuổi.

Tôi được nhận rất nhiều món quà, Cha thì tặng một chiếc đầm tuyệt đẹp, Keith tặng một bó hoa. Còn Mẹ thì tặng tôi một chồng sách về cách cư xử.

Hoàng Tử Jared thì đem đến một chiếc vòng cổ nhìn cực kì xa hoa để tăng tôi vì lí do nào đó… Nhưng vì tôi không thể nhận nổi một món quà giá trị cao như thế, nên tôi hết sức từ chối không nhận nó. Vì Hoàng Tử nhất quyết rằng phải tặng tôi món gì đó, nên tôi nói mình muốn hạt dưa hấu. Tôi muốn trồng một ít trái cây trong mảnh đất của mình.

Khi tôi nói thế, Hoàng Tử cứng đờ trong giây lát, nhưng rồi hôm sau đó cậu ta cũng gửi cho tôi một ít những hạt dưa hấu giống tốt như tôi đã yêu cầu. Ngay lập tức tôi trồng chúng vào trong mảnh đất trồng. Khi dưa hấu chín, tôi sẽ chia sẻ một ít với Hoàng Tử.

Nhân tiện, người Cha lúc nào cũng nuông chiều tôi đã muốn tổ chức một buổi tiệc sinh nhật lớn cho tôi, nhưng mà… vì tôi không muốn thế chút nào, hơn nữa Mẹ còn nói “xin đừng làm thế vì như thế chỉ khiến mọi người biết sự xấu hổ của chúng ta mà thôi”.

Có điều xem ra bữa tiệc tham dự vào xã hội lúc 15 tuổi thì không thể tránh được với một gia đình danh giá như nhà Công Tước.

“Thiếp sẽ hết sức uốn nắn lại con bé trước đó”, Mẹ đã tuyên bộ một cách chắc nịch như thế, và người mẹ Sparta của tôi lại càng tăng số lượng những buổi học cách cư xử đau khổ kia thêm nữa.

Việc học Ma Pháp tôi hằng mong chờ cuối cùng cũng đã bắt đầu. Giáo viên Ma Pháp của tôi đã nói rằng “tương tác với suối nguồn Ma Pháp của bản thân mình không đồng nghĩa với tương tác với mặt đất”, và xem ra việc làm vườn không tăng cường sức mạnh Ma Pháp cho tôi. Nhưng vì bây giờ nó thành một sở thích rồi nên tôi sẽ tiếp tục.

Vài tháng sau khi bắt đầu luyện tập Ma Pháp, Keith đã có thể điều khiển Ma Pháp tốt hơn hẳn trước. Đúng là một người em trai kế tài năng. Còn tôi chỉ… ư, tôi đã có thể tăng Đất Động từ 2-3cm lên thành 7-8cm rồi. Đối với tôi thế này là quá tốt. Nếu thế tôi sẽ sớm có thể điều khiển được golem đất như Keith sớm thôi.

Cứ thế, mặc dù không hẳn mọi chuyện đều diễn ra một cách tốt đẹp, nhưng mỗi ngày tôi đều có một cuộc sống thỏa mãn, nhưng…

“…Hmm. Sao vậy ta”

Tôi thở dài rồi ngồi xổm xuống trên mảnh đất trồng.

Bên cạnh tôi, là đứa em trai kế hoàn hảo tôi yêu mến, và Hoàng Tử Jared suốt ba ngày qua đều đến để gặp hôn thê của cậu ta.

“Có chuyện gì sao? Nee-san”

“Có chuyện gì à? Katarina”

Keith và Hoàng Tử Jared cùng hỏi tôi.

Tôi chỉ cho họ thấy một góc mảnh đất.

“Nhìn này”

Những gốc rau củ tôi chỉ tay đến đều đã héo hết. Đã gần đến ngày thu hoạch rồi cơ mà… cứ đà này chúng sẽ không ra quả mất.

“Đây, là phần tôi đã trồng và chăm sóc”

Tôi buồn quá đi. Tại sao… sao chỉ có mỗi chỗ tôi trồng và chăm sóc lại…

Ở kiếp trước tôi đã không giỏi chăm sóc cây cối rồi. Từ chậu hoa bìm bìm ở nhà, đến cây hoa mướp ai ở trường cũng có, tôi cứ chăm sóc cây nào là cây đó héo hết.

Nhưng, tôi đã luân hồi rồi. Lần này, tôi chắc chắn sẽ có thể chăm sóc cho chúng mọc lên được!.... là những gì tôi đã nghĩ. Tôi buồn bã nhìn những góc rau héo.

“Nee-san, không phải tại chị làm việc nhiều quá nên thấy mệt sao? Chúng ta nên nghỉ ngơi một chút thôi”

“Đúng thế. Katarina, nàng nên nghỉ ngơi một chút đi”

Keith và Hoàng Tử Jared cùng an ủi tôi đang buồn bã ngồi đó, và cả hai cùng vươn tay ra định kéo tôi dậy. Khi thấy thế hai người họ lườm nhau mãnh liệt.

“Hoàng Tử Jared, thần chăm sóc cho nee-san được rồi. Người không cần phải hôm nào cũng đến thăm chị ấy đâu!”

“Katarina là hôn thê của ta, nên ta sẽ chăm sóc cho nàng ấy. Keith, cậu không cần phải lúc nào cũng dám dính lấy Katarina như thế đâu!”

Hai người vốn trong game không có liên quan gì đến nhau, hiện tại đang rất hòa thuận. Hai người họ đều đang cười đùa, có vẻ rất vui khi nói chuyện với nhau như thế.

Và rồi, sau khi nhìn họ với ánh mắt hơi ghen tị, tôi quay lại nhìn những gốc rau củ bị héo của mình và thở dài lần nữa.

★★★★★★★★★★★

“Katarina, con được mời đến tham dự một buổi tiệc trà, con có muốn thử đi một lần không?”

“Một buổi tiệc trà ạ?”

Khi nghe Cha nói thế tôi ngẩng lên trả lời trong khi miệng vẫn đầy bánh mì. Và, vì Mẹ lườm tôi nên tôi nhanh chóng nuốt hết bánh mì xuống.

“Đúng thế, một buổi tiệc trà. Vì bây giờ con đã 9 tuổi rồi, nên con có muốn thử tham dự một lần không?”

Tiệc trà, có vẻ như là một dịp thường xuyên cho con cái quý tộc từ 9 đến 10 tuổi tham gia để chuẩn bị cho buổi tiệc tham gia xã hội năm 15 tuổi. Mục đích chính của những buổi tiệc thế này là để các tiểu thư công tử quý tộc có độ tuổi ngang nhau tương tác và gặp gỡ.

“Ư…”

“Không thể được! Katarina không hề cư xử đúng cách một chút nào cả!”

Câu trả lời của tôi bị Mẹ cắt ngang như thế.

“Hừm, dù vậy đi nữa… có lẽ sẽ có ích cho con bé nếu lâu lâu cho nó ra ngoài xã hội để tập luyện thực tế một lần. Hơn nữa, lần này là do họ hàng của chúng ta mời, chứ không phải là gia đình nào khác, nên ta nghĩ như thế là hoàn hảo cho lần đầu của con bé”

Cha liếc mắt qua nhìn tôi trong giây lát. Hở? Cha vừa nói gì vậy? Sao tự nhiên ông ấy quay mặt đi rồi?

“… Đúng thế, có lẽ nếu con bé có kinh nghiệm thực tế, có lẽ nó sẽ học được cách cư xử đúng mực…”

Mẹ nhìn tôi với ánh mắt vô hồn. Tại sao Mẹ lại mang cặp mắt đó?

“Ô, đúng rồi, hay là để Keith đi cùng đi. Nếu Keith đi cùng thì ta sẽ an tâm hơn”

“Vâng, đúng thế. Thiếp cũng sẽ an tâm hơn nếu Keith đi cùng”

Mẹ đồng ý với ý kiến Mẹ nghĩ là hay của Cha.

Keith chỉ mới tới đây vài tháng, nhưng xem ra em ấy được đánh giá rất cao, không như chị gái là tôi đây.

“Keith, con có muốn đi cùng Katarina đến buổi tiệc trà không?”

“Vâng ạ, con sẽ rất vui được đi cùng nee-san”

Khi Cha hỏi như thế, Keith trả lời với một nụ cười.

Hở? Không phải tôi mới là chị sao? Tại sao tôi lại cần Keith đi cùng như một đứa trẻ vô dụng nào đó vậy?

Mặc dù có rất nhiều chỗ tôi không thể ngồi im mà chấp nhận được, nhưng mọi chuyện được quyết định là tôi sẽ đi cùng Keith đến buổi tiệc trà đầu tiên của mình.

★★★★★★★★★★★

Sau nhiều buổi huấn luyện cách cư xử hết sức gay gắt của Mẹ, đi kèm rất nhiều lời than phiền, ngày của buổi tiệc trà đã đến.

Cha đặt may cho tôi một bộ đầm mới để mặc đến buổi tiệc trà này, và như thế Keith và tôi đi đến nhà của người tổ chức buổi tiệc, gia đình Hầu Tước Hunt.

“Katarina-sama, Keith-sama, cảm ơn rất nhiều vì đã tham dự buổi tiệc trà của gia đình chúng tôi hôm nay”

Người chào đón chúng tôi chính là con gái lớn của nhà Hunt, Lilia Hunt. Cô ấy là một cô gái mười bốn tuổi có mái tóc và mắt màu mật ong, chỉ còn một năm nữa là phải tham dự tiệc chào xã hội.

Có ba cô gái khác đang đứng bên cạnh Tiểu Thư Lilia. Có lẽ họ là em gái của Lilia. Nhà Hunt có bốn người con gái, bao gồm cả Lilia.

Ba người em của Lilia bắt đầu giới thiệu bản thân với chúng tôi theo thứ tự. Hai người con gái thứ hai và thứ ba vừa mỉm cười vừa tự giới thiệu bản thân. Cả hai đều có mắt và tóc rất giống với người chị gái có màu mật ong của mình. Tôi cũng chào hỏi họ lại bằng cách duyên dáng nhất tôi nhớ được theo như Mẹ đã dạy.

Và rồi, sau khi hai người họ đã tự giới thiệu xong… Từ sau lưng họ, một cô gái khác nữa bước lên một cách hồi hộp.

“….R-rất hân hạnh được gặp mặt. Tôi là con gái út… M-Mary Hunt”

Cô ấy tự giới thiệu bản thân bằng giọng thì thầm gần như không thể nghe được, và mái tóc cùng đôi mắt màu nâu nhạt của cô ấy không giống với ba người chị của mình.

Nhưng mà, đôi mắt to tròn cùng đôi môi hồng nhạt khiến cô ấy nhìn rất ra dáng một người đẹp dễ thương. Sau đó tôi cũng chào hỏi cô ấy cùng một cách duyên dáng như những người còn lại. Và ngay sau khi giới thiệu bản thân xong, Mary ngay lập tức lui về đứng sau những người còn lại.

Không biết liệu có phải cô ấy sợ khuôn mặt như nữ phản diện của tôi không? Mặc dù khuôn mặt này nhìn chính xác là “Phản Diện” không sai vào đâu được, nhưng tôi không bắt nạt cô đâu mà.

Mặc dù tôi hơi buồn một chút, nhưng chị em nhà Hunt đã đi chào hỏi vị khách kế tiếp rồi.

.

.

Nhân tiện, về bữa tiệc lần này –

Tôi đã hứa với Mẹ rằng sẽ nói càng ít càng tốt, và chỉ mỉm cười mà thôi. Tôi không được ăn quá nhiều đồ ngọt. Tôi phải uống trà từng chút một. Không được cuốn váy lên dù chỉ là lỡ. Mẹ gần như dán dính miệng vào lỗ tai tôi dặn dò như thế.

Vì thế, như đúng lời Mẹ dặn, tôi chỉ cười một cách duyên dáng, và uống từng ngụm trà một.

Loại tiệc trà buffet này là phỏng những buổi dạ hội cao cấp của xã hội sau này.

Chị em nhà Hunt vẫn đang liên tục đứng chào hỏi những người con trai và con gái của các quý tộc khác, họ liên tục đến không ngừng, không cho họ có thời gian để uống trà nữa.

Họ phải lặp đi lặp lại cùng một lời chào hỏi, đi bộ vòng quanh phòng không biết bao nhiêu lần, và cuối cùng khi họ có thể uống trà thì họ đã mệt rã rời rồi.

Còn tôi thì, vẫn đang cố gắng hết sức giữ tay lại và chỉ lấy một ít bánh quy thôi. Ôi chao? Bánh quy này ngon quá. Ừm, tôi sẽ ăn thêm một cái. Một cái nữa thôi. Ô, có bánh xốp bông lan nữa kìa. Tôi sẽ ăn thử một cái.

Nói chứ, đúng là còn nhiều đồ ngọt thật. Đa số khách mời chỉ đứng nói chuyện với nhau thôi, nên đồ ngọt được chuẩn bị không hề giảm đi chút nào cả. Thật uổng quá đi.... Nếu có hộp nhựa thì tôi muốn mang một ít về. Không biết tôi có xin nhà Hunt mượn một hộp nhựa được không nhỉ.

“Nee-san”

“… Ke-Keith!?”

Đột nhiên, tôi giật mình vì bị em trai kế của tôi gọi từ sau lưng. Trong khi tôi đang đứng nhìn mọi người tự giới thiệu với nhau thì Keith đã đứng sau lưng tôi lúc nào không biết.

“Em làm chị giật mình đó Keith. Em đã đi vòng quanh chào hỏi mọi người xong rồi sao?”

“Vâng ạ, có vẻ là đã xong hết mọi người rồi. Nhưng mà, sao chị lại đứng đây thẫn thờ như thế?”

“… Ư thì…”

“Đừng nói với em chị định mang đồ ngọt còn thừa về chứ?”

“!?”

Keith sao kinh vậy!? Đứa trẻ này có năng lực ngoại cảm sao? Thật tuyệt nha. Hèn gì em ấy biết mình đang nghĩ gì.

“Thật tuyệt vời. Em biết chị rõ thật!”

“… Em biết chị rõ thật… không phải là câu chị nên nói lúc đó nee-san. Nếu chị làm như thế danh dự của nhà Claes sẽ bị nghi ngờ đó. Hơn nữa, nếu Mẹ mà phát hiện, chắc chắn chị sẽ bị cấm không được ăn đồ ngọt trong một thời gian dài đó nee-san”

“…Ư. Đúng là vậy”

Hôm trước, khi tôi nhặt một cái bánh chưa rớt xuống đất đủ ba giây trong giờ học cách cư xử lên ăn, tôi bị Mẹ phạt không được ăn đồ ngọt suốt ba ngày trời,

Nếu tôi bị phát hiện muốn đem đồ ngột về nhà trong hộp nhựa, có khi tôi sẽ bị cấm không được ăn đồ ngọt từ ba đến bảy ngày. Như thế thì sẽ đáng sợ lắm… Dù tiếc thật… nhưng đành vậy.

Vì tôi không thể đem chúng về nhà… nên những món đồ ngọt để trước mắt tôi đột nhiên biến vào trong miệng tôi ngày càng nhiều. Tôi quên luôn lời hứa với Mẹ rồi.

Keith nhiều lần nói rằng “Đủ rồi đó, nee-san” và cố cản tôi lại, nhưng tôi bảo em ấy là “chỉ một chút nữa thôi” và tiếp tục ăn thêm bánh.

Bởi vì, còn lại quá nhiều như thế sẽ uổng lắm. Hơn nữa chúng lại còn ngon như thế này.

Ôi, cái này ngon quá nè. Cái kia nữa, rồi cái ở đây nữa… Kết quả là, tôi ăn quá nhiều bánh và bị đau bụng.

Tôi bảo Keith lúc đó đang lo vì tôi tái mặt rằng mình vẫn ổn, và tôi chậm rãi rời đi tìm phòng vệ sinh.

Tôi hỏi một người hầu nhà vệ sinh ở đâu, và ông ta có đề nghị dẫn tôi đến đó, nhưng tôi từ chối và tự mình chạy đến phòng vệ sinh. Nếu tôi được dẫn đường đến đó trong khi cố tỏ ra nết na thì tôi chịu không nổi mất. Nói chung là, suýt nữa tôi không chịu nổi rồi…

Vì tôi chạy vội như thế nên tôi không nhớ luôn đường về phòng tiệc trà nữa rồi. Mặc dù dinh thự nhà Hunt không lớn bằng của nhà Claes, nhưng vì họ là Hầu Tước nên dinh thự của họ vẫn rất rộng lớn. Nói ngắn gọn, tôi không nghĩ mình tự quay về phòng tiệc trà được. Phải chi tôi gặp được một người hầu và hỏi được đường về thì tốt quá…

Cứ thế, tôi thơ thẩn đi bộ từ từ… Rồi một khung cảnh tuyệt đẹp đập vào mắt tôi. Có nhiều hàng hoa mọc ngay ngắn ở một nơi nhìn như giếng trời.

Chúng xinh đẹp quá nên tôi bất giác chạy đến gần chúng. Và rồi, tôi nhìn thấy một cô gái đang đứng một mình giữa hàng hoa.

Nghe thấy tiếng chân tôi, cô gái đó nhận ra tôi ở đó và lên tiếng.

“…K-Katarina-sama. Tại sao người lại ở nơi này?”

Ô đúng rồi, nghĩ lại thì, cô gái này hình như là con gái út của nhà Hunt mà tôi đã chào hỏi lúc nãy, Mary.

“…Ưm, chỉ là thay đổi không khí một chút thôi”

Không đời nào tôi sẽ nói rằng tôi bị đau bụng vì ăn quá nhiều bánh, rồi bị lạc nên không biết đường về phòng tiệc. Vì tôi không thể nào nói ra chuyện đó, nên tôi quyết định nói dối.

“Vậy còn Mary-sama, người đang ở đây làm gì thế?”

Bỏ qua việc tôi bị đau bụng rồi bị lạc, không phải con gái của người tổ chức mà lại ở đây là khôn ổn sao?

“…Tôi, không thực sự, quen với những nơi nhiều người như thế…”

Mary trả lời với giọng thì thầm như lúc chào hỏi tôi và cúi đầu xuống giấu mặt đi. Cô ấy là một cô gái dễ thương như thế mà, thật uổng khi cứ cúi đầu xuống như thế.

…Chắc là, cô ấy sợ khuôn mặt phản diện này… Nhưng mà nếu tôi trưng cái khuôn mặt phản diện này mà nói “tôi không bắt nạt cô đâu”, chắc tôi sẽ càng dọa sợ cô gái đẹp đáng thương này hơn nữa. Tạm thời, tôi sẽ cho cô ấy thấy rằng tôi không có ý xấu!

“K-khu vườn này thực sự rất đẹp. Nhưng bông hoa này bông nào cũng thật xinh đẹp”

Tạm thời tôi sẽ nói chuyện với cô ấy, cố gắng hết sức để mỉm cười mà không tỏa ra khí chất nhân vật phản diện.

Nhưng mà những lời tôi nói ra là cảm nghĩ thật của mình.

Khu vườn này rất đẹp, đẹp hơn cả khu vườn ở nhà Claes nữa. Những bông hoa toàn bộ đều nở rộ một cách tuyệt vời. Chắn hẳn người làm vườn-san ở đây phải giỏi trồng cây lắm.

…Đúng rồi!! Tôi có một ý hay. Người đã trồng những bông hoa tuyệt vời này, chắc chắn sẽ có thể hồi sinh cho mảnh đất sắp chết héo của tôi.

Vừa nghĩ đến, tôi hỏi Mary ngay lập túc.

“Mary-sama, liệu người có thể giới thiệu cho tôi người làm vườn-san đã trồng khu vườn tuyệt vời này không?

“…Ể…”

“Một người làm vườn-san có thể trồng được những bông hoa xinh đẹp như thế, tôi muốn hỏi người ấy một vài thứ”

Tôi nài nỉ cầu xin Mary, người lúc này đang bị bối rối hết mức, tiến gần sát gần như chạm vào cô ấy. Và rồi, tôi lại nghe được giọng nói thì thầm của cô ấy.

“…Là, là tôi đã làm”

“Ể?”

“Tôi là người chăm sóc cho khu vườn này”

Thật sao!? Mary một mình chăm sóc cho mọi thứ sao!?

“Mary-sama là người chăm sóc cho nó sao!? Cả khu vườn này!?”

“Không -không hẳn là mọi thứ, chỉ là những khóm hoa và cây cỏ ở khu vực này người đang thấy là do tôi chăm sóc thôi”

Vậy ra cả khu vực hoa nở rộ này là cho một tay Mary làm ra…

“…Thật tuyệt”

“…Ể…”

“Thật tuyệt vì người có thể làm được một khu vườn tuyệt đẹp như thế này! Làm thế nào người lại khiến những bông hoa xinh đẹp như thế này được! Chắc chắn phải có cách làm bí mật nào đúng không! Hay là bí mật nằm ở đất trồng!”

“… Ư, ư, Katarina-sama”

Tôi quá phấn khích nên đã tiến gần sát mặt của Mary lúc nào không biết. Khi tôi nhận ra rằng người đẹp đáng thương đó đang bị hơi thở nặng nề của tôi và sự hăng hái của tôi dọa sợ. Ôi không… Tôi phấn khích quá rồi. Tôi hít thở một hơi thật dài, và nở một nụ cười duyên hết mức có thể.

“Vậy thì, lại càng hay, tôi muốn xin ý kiến của Mary-sama đã tạo ra được khu vườn xinh đẹp như thế này”

“…Xin ý kiến sao?”

“Đúng thế”

Tôi nói cho Mary biết về mảnh đất trồng đang héo úa của tôi ngay trước mùa thu hoạch. Mới đầu cô ấy hỏi rằng tôi có tự mình làm đất không, và đã hết sức, hết sức ngạc nhiên khi nghe tôi bảo là có, nhưng rồi vẫn nghiêm túc nghe tôi kể về tình trạng của mảnh đất trồng của mình. Tôi rất mừng là cô ấy không còn vẻ mặt sợ hãi như lúc trước nữa. Và, sau khi cô ấy nghe tôi kể xong.

“…Vì người đã tin tưởng khả năng của tôi nhiều đến thế, nên tôi sẽ rất vui lòng giúp đỡ, nhưng mà… Tôi chưa bao giờ trồng rau củ cả, nên, chỉ bằng lời của người tôi không biết vấn đề. Tôi rất xin lỗi vì đã không giúp đỡ được gì cả”

“Vậy thì, người có thể đến nhà tôi xem thử không?”

Mary cúi đầu xuống buồn bã, nên tôi tận dụng cơ hội đó nói đề nghị như thế

“Chuyện đó, nhưng…”

Thấy Mary có vẻ bối rối, tôi khăng khăng nói rằng cô ấy hoàn toàn được chào đón đến nhà tôi.

Chuyện này sẽ quyết định sinh tử của mảnh đất trồng quan trọng của tôi. Tôi không muốn chúng lại có cuộc sống như hoa bìm bìm hay hoa mướp ở kiếp trước của tôi.

Và rồi, vì tôi cứ năn nỉ không ngừng như thế, nên Mary đã hứa rằng sẽ tự mình đến xem mảnh đất trồng của tôi. Nhưng mà khi tôi khen rằng “Lời tự giới thiệu rất tốt” thì cô ấy chối rồi cười trừ…

Mà, tôi mừng vì có được lời hứa của cô ấy, và được hướng dẫn đường quay về phòng tiệc bởi Mary không gặp vấn đề gì.

Sau đó, Keith lúc đó đang lo vì tôi đã biến mất quá lâu như thế, đã mắng tôi và hỏi tôi nãy giờ ở đâu. Tôi có cảm giác như vị trí chị và em trai bị đảo ngược hoàn toàn ấy.

Và, như thế tôi đã vượt qua được bữa tiệc trà đầu tiên của mình mà không mắc lỗi lầm gì nghiêm trọng.