Ngày hôm sau, lúc Keith đến ăn sáng với chúng tôi, em ấy có vẻ đã nghỉ ngơi khá đầy đủ. Tôi ăn nhanh hết sức có thể, rồi ngay lập tức rủ Keith đi chơi cùng tôi.
“Hôm nay trời đẹp nè, để chị dẫn em tham quan khu vườn. Hôm qua em vừa đến đã đi nghỉ ngay rồi, nên chắc em chưa có thời gian đi tham quan gì cả”
“A, vâng. Cảm ơn rất nhiều, Katarina-sama”
Keith quá lịch sự và nghiêm túc đi… tôi xụ mặt xuống.
“Keith, bây giờ chúng ta là chị em rồi, nên cứ gọi chị là nee-san đi. Không cần phải dùng kính ngữ hay là nói một cách lịch sự đâu”
“Nhưng… như thế sẽ là bất kính…” Keith rụt rè nói.
“Hầy, chúng ta là chị em rồi mà, không sao đâu!! Hơn nữa, ước mơ của chị là được gọi là nee-san. Xin em đấy, gọi chị như thế đi!”
Mắt tôi lấp lánh còn hơi thở thì hồng hộc. Keith nhìn tôi như đang bị sốc – rồi trả lời tôi miễn cưỡng –
“Vậy xin chị chăm sóc em sau này, nee-san”. Em trai tôi dễ thương quá đi. Tôi sướng lên mây luôn rồi.
Cứ thế, tôi dẫn Keith đi tham quan khu vườn, hôm nay trời xanh tuyệt đẹp, là thời tiết tuyệt vời nhất để đi dạo. Khu vườn của nhà Claes đúng là một khu vườn xứng đáng cho nhà Công Tước. Thậm chí còn có một dòng suối nhỏ và hồ nữa.
“Ô, dòng suối có cá đó. Em muốn thì có thể ngồi câu cá nữa đó”
“… câu cá sao…??”
Keith nhìn mơ hồ về phía dòng suối.
“Ừm, câu cá đó. Em chưa thử bao giờ sao?”
“Vâng ạ”
“Vậy thì cùng nhau câu nào! Chị câu hơi giỏi đó nha!”
“Chúng ta có cần câu sao ạ?”
“Đúng rồi, vậy, chỉ sẽ chỉ cho Keith thấy!”
Tôi gật đầu tự hào, còn Keith thì làm một vẻ mặt ngạc nhiên cực kì. Keith nãy giờ cứ trưng cái mặt đó ra hoài. Mà, Katarina thì chưa câu được con cá nào hết, nhưng mà ở kiếp trước thì tôi không cần cố cũng câu được từng xô từng xô đầy cá thu với cá trích đó nha. Chắc chắn, tôi cũng sẽ làm được vậy ở kiếp này.
Qua khỏi dòng suối, tôi dẫn em ấy đến khu đất trồng của tôi. Nhờ người làm vườn và những người hầu khác, khu đất trồng của tôi đã trở nên khá là ra dáng rồi. Có vài mầm cây mọc lên từ những hạt rau củ tôi đã trồng. “Ở đây là cà tím, còn đây là cà chua”. Tôi giới thiệu từng loại cây một cho em ấy. Có vẻ rau củ ở thế giới này không khác gì ở kiếp trước.
“Khu đất này, là nee-san làm sao?”
“Ừ, mới đầu là do chị tự làm… nhưng mà một người nghiệp dư như chị tự mình làm là quá sức, nên chị cũng nhờ những người hầu và người làm vườn giúp đỡ chị nữa. Sau khi thu hoạch xong hết, chị đã hứa sẽ có một bữa tiệc với mọi người. Lúc đó, Keith cũng phải tham dự đó nha”
Nếu hôm nay mà nhìn Keith, có khi sẽ nghĩ rằng mặt em ấy kẹt thế này vĩnh viễn luôn cũng nên - một vẻ mặt ngạc nhiên không thay đổi.
Nhìn Keith đang há hốc mồm ra như thế, tôi chợt nhớ lại bối cảnh của em ấy trong game. Gần như em ấy lúc nào cũng ở trong phòng mình. Tôi đoán rằng em ấy chưa chơi đùa ở ngoài nhiều được. Tôi muốn cho Keith thấy nhiều thứ còn vui hơn nữa.
“Keith, tiếp theo chị sẽ chỉ em ấy chỗ chị thích nhất”
Tôi nắm lấy tay Keith rồi kéo em ấy đi thật nhanh.
“Đây là chỗ chị thích nhất”
Tôi chỉ tay về phía cái cây lớn nhất ở một góc khu vườn. Gốc cây lớn nhất trong vườn nhà Claes chính là chỗ tôi thích nhất hiện tại. Tôi có thể ngồi dựa vào nó mà đọc sách, cũng có thể nằm trong bóng râm mà ngủ trưa nữa. Hơn nữa, tuyệt vời nhất chính là –
“Nếu trèo lên cây thì em nhìn được khung cảnh tuyệt vời lắm luôn”
Ừm, vì đây là cây lớn nhất khu vườn, nên có thể từ đó nhìn thấy được cả khu vườn, cộng thêm một khung cảnh cực kì đẹp nữa. Katarina trước khi nhớ lại kiếp trước thì, chưa bao giờ trèo cây gì cả, nhưng tôi thì khác, cứ như máu khỉ trong người đang vẫy gọi tôi, tôi buộc phải leo cây. Tôi nhanh chóng chinh phục được gốc cây này, và mỗi khi nghỉ giữa lúc đang làm việc trên khu đất trồng tôi đều leo lên một lần.
“Chị leo cây sao?”
“Ừ, leo cây. Em làm thử bao giờ chưa Keith?”
Lần nữa Keith lại há hốc mồm ra và lắc đầu như muốn nói “chưa bao giờ”.
“Vậy thì, để chị chỉ cho em. Đầu tiên nhìn chị mà học hỏi nha?”
Nói thế xong, tôi cởi giầy ra, cuốn váy lên và bắt đầu trèo lên cây. Vì hôm nay tôi mặc đồ bình thường chứ không phải đồ làm vườn nên khó di chuyển hơn bình thường, nhưng tôi vẫn trườn từ từ lên trên cây khá nhanh chóng. Ở kiếp trước, trên ngọn núi gần nhà tôi có tin đồn là có một con khỉ lớn sinh sống… Vì gia đình tôi mắc cỡ về chuyện đó nên họ cản tôi làm thế hết lần này đến lần khác…
Tôi nhẹ nhàng trèo lên cây.
Tôi từ từ thả lỏng và tăng tốc lên.
Tôi vẫn nhẹ nhàng, nhẹ nhàng trèo lên cây.
Với tôi, một thiên tài trong việc leo cây, thì chỉ có một điểm yếu. Đó là việc tôi quá hăng. Cả cha mẹ lẫn giáo viên của tôi đều nhắc nhở tôi cẩn thận. Nói chứ, hình như lí do tôi chết ở kiếp trước cũng là vì vậy thì phải… Và thậm chí sau khi luân hồi, không may thay, tật xấu của tôi vẫn không bỏ được.
Leo lên được khoảng nửa cây, thay vì hăng quá, tôi ngừng lại nhìn xuống vẫy tay chào Keith, miệng cười thật tươi. Tiếp tục ngâm nga, tôi càng ngày càng hăng hái lên, rồi mắc lỗi. Kết quả, tôi mất thăng bằng, rồi té xuống.
Trong lúc đang rơi, cứ như đang chiếu chậm, tôi chợt nhớ lại gia đình mình đang la lối “đồ ngốc này!” lúc tôi chết ở kiếp trước.
Tôi rơi xuống mông chạm đất với một tiếng “bịch” lớn. Tôi đã chuẩn bị tinh thần bị thương khá nặng, rơi từ độ cao như thế, nhưng… Hở? Không đau quá nhiều. Tôi cứng cỏi quá nhỉ. Cơ mà, tôi có cảm giác nơi tôi tiếp đất nó mềm mềm sao ấy. Rồi lúc tôi nhìn xuống dưới thì…
“Ke-keith!?!?”
Không phải là tôi đang ngồi đè lên em trai dễ thương của mình đó sao!? Hơn nữa, em ấy đã nằm xụi lơ ra vì bị tôi ngồi luôn trên lưng rồi.
“Không~~ ! Keith xin em đừng chết mà~~ mãi chị mới có được một đứa em trai dễ thương vậy mà~~ ”
Tôi vừa khóc vừa ôm cánh tay Keith đang nằm ra đó. Không lẽ đây là trừng phạt vì tôi đã nghĩ đến việc bỏ hết cảm xúc của mình với em ấy xuống cầu cho trôi sông sao… Không thể nào, không ngờ em trai dễ thương của tôi lại bị mông tôi đè chết thế này… tôi khóc rất nhiều nên mũi tôi chảy nước tùm lum luôn rồi~~
“Keith, đừng chết mà em~~ ”
“Ư, nee-san?”
“Xin đừng chết mà~~~ . Không thể nào, không ngờ mình lại giết chết đứa em trai bằng mông của mình… Keith~~ “
“Ưm, nee-san? Chị có đang nghe không vậy?”
“Xin đừng chết mà~~~. Keith~ “
“KATARINA NEE-SAN!”
Đột nhiên, khi tôi nhìn Keith đột nhiên hét lớn lên lúc tôi đang bám lấy em ấy thì, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc trong suốt của em ấy.
“Keith!? Em còn sống đúng không!?!”
Tôi cảm động quá nên tôi ôm em ấy thật chặt, Keith có vẻ cứng người lại khi bị tôi ôm như thế.
“Ôi không, Keith, em có đau ở đâu không??”
“Chỉ một chút thôi, em chỉ hơi đau lưng một tí”
Keith vừa cười vừa nói thế, nhưng em ấy vẫn có vẻ hơi kì lạ. Chắc là, em ấy giận tôi rồi.
“Keith, ngồi đây chờ chị một chút nha? Chị sẽ chạy về dinh thự kiếm người giúp khiêng em về”
Vì tôi kiếp trước là dân thường, nên tôi chưa quen lắm với việc có người hầu, nhưng không ngờ tôi lại cần họ vào thời điểm thế này… Để lại Keith vì em ấy có vẻ ổn rồi sau lưng mình, tôi chạy hết sức về dinh thự.
★★★★★★★★★
Lưng của Keith chỉ hơi bị đỏ một tí thôi, không có vấn đề gì cả. Mặc dù nó hơi bị đỏ tí, nhưng sẽ lành sớm.
Lúc đó tôi cúi đầu xuống xin lỗi Keith, nhưng đứa em trai như thiên thần của tôi chỉ nói nhẹ nhàng “nee-san không bị gì là em vui rồi”. Sự tử tế của em ấy suýt làm tôi khóc nữa rồi.
Và cứ thế tôi được Keith tha thứ, cha và những người hầu khác đã cảnh cáo tôi hết sức nghiêm túc rằng lần sau phải cẩn thận hơn, và mọi chuyện kết thúc… Ít ra tôi đã nghĩ thế…
Sau khi ăn tối xong, đang nằm trên giường, đột nhiên tôi bị mẹ gọi đến. Nói thật thì, từ lúc đính hôn với Hoàng Tử trong vườn đến giờ bà luôn tránh tôi, nên tôi tự hỏi không biết mẹ lại muốn gì đây. Tạm thời, tôi nhờ Anne sửa lại mái tóc bù xù của tôi, rồi mới đi đến phòng mẹ.
Trên đường đến đó, tôi chợt nhớ ra. Nghĩ lại thì, trong game, mẹ của Katarina, Phu Nhân Claes, cũng khá là nặng tay với Keith. Bà ấy hiểu nhầm rằng Keith là một đứa con ngoài giá thú.
Phu Nhân Claes, tên thật là Miri Diana, hôn nhân của bà với Công Tước Luigi Claes không phải là một hôn nhân vì tình yêu. Giữa các nhà quý tộc chuyện đó không phải là chuyện hiếm thấy, nhưng…
Hiện giờ Luigi Claes chỉ là một người đàn ông trung niên không thể cưỡng lại mà nuông chiều con gái độc nhất của ông ấy, nhưng hồi trước ông là một tay chơi khá khét tiếng. Số người muốn lấy ông ấy nhiều còn hơn số sao trên trời nữa.
Miri Diana là con gái thứ hai của Công Tước Ades, một gia đình có địa vị ngang với nhà Claes, có một cặp mắt nhỏ và sắc bén khiến bà ấy cảm thấy tự ti, hôn nhân của họ là hôn nhân được quyết định từ lâu. Vì Công Tước Ades đã gửi gắm Luigi Claes chăm sóc Miri Diana, nên Luigi đã nhận trách nhiệm và cưới bà ấy khi Công Tước Ades qua đời.
Giống như cặp đôi ấy đều mang mặt nạ, mặc dù không đến mức họ ghét bỏ nhau, nhưng Katarina cảm giác được họ không thân thiết với nhau. Vì thế, khi nhìn thấy Keith trẻ tuổi và đôi mắt nhìn quá mức giống với cha tôi như thế, nhiều người đã thì thầm rằng đó là đứa con của một người thiếp của chủ nhà Claes. Mà, cũng có lời đồn như thế, nhưng lời đồn rằng “ojou-sama lại giở trò lần nữa rồi”, hoàn toàn đánh bật tin đồn cũ kia đi…
Với những tin đồn như thế, mặc dù tôi biết rằng Keith không phải là con ngoài giá thú của cha vì tôi biết về game, nhưng mẹ lại không được may mắn như thế. Vì cả lợi ích của cả Keith và của mẹ, tôi sẽ phải tìm cách cho bà biết rằng em ấy không phải là con của một vị thiếp nào đó.
Cứ thế, tôi đến phòng của mẹ trong khi suy nghĩ về nhiều thứ.
Khi tôi đến nơi, vì lí do nào đó cả cha và Keithd đều đã ở đó rồi. Ể, chuyện, chuyện gì thế này!? Tôi bối rối vì không biết chuyện gì đang xảy ra, nên tôi nhìn cha, nhưng ông ấy trả lời ánh mắt của tôi bằng ánh mắt cho biết ông ấy cũng không biết gì cả. Dĩ nhiên, Keith cũng đang có ánh mắt như không biết chuyện gì đang xảy ra, và chỉ im lặng cúi đầu ngồi một chỗ trong căn phòng lớn một cách vô ích này.
Và rồi, trong không khí cực kì mơ hồ đó, người đã gọi chúng tôi đến đây, mẹ tôi lên tiếng.
“Tướng Công, Keith-san, Katarina, thiếp có chuyện quan trọng cần nói”
Theo tôi thấy, dường như mẹ đang mang một biểu cảm cực kì nặng nề trên mặt.
“Chính xác là chuyện gì mà gấp đến thế, Miri Diana?”
Không khí nặng nề của mẹ khiến cha cũng trở nên căng thẳng không kém.
Sau khi nhìn thẳng vào mắt của cha, mẹ đột nhiên cúi đầu xuống thật sâu.
“Xin người hãy đi tìm hạnh phúc của bản thân mình và ly hôn với thiếp đi”
“…”
Câu nói bất ngờ này khiến mọi người, cả cha, tôi, dĩ nhiên cả Keith, đến cả những người hầu trong phòng, ai cũng bị câm lặng không nói lên lời.
Trước mặt chúng tôi đang bị đơ tại chỗ như thế, mẹ lên tiếng –
“Sau khi người đã lấy thiếp về mặc dù đã quá tuổi lấy chồng như thế này, con gái duy nhất của thiếp lại ra thành thế này… hơn nữa lại còn làm người con trai quan trọng Keith của người bị thương… thiếp hết sức hối lỗi. Thiếp sẽ đưa đứa con gái vô dụng của mình về nhà cha mẹ thiếp. Tướng công, xin người hãy đi tìm hạnh phúc cùng Keith và mẹ của nó”
Nói đến đó mẹ tôi đã nước mắt giàn giụa.
Nghĩa là, mẹ đang nói rằng, cha nên ly hôn với mẹ, đi tìm hạnh phúc cùng Keith và người thiếp là mẹ Keith. À, thực ra thì, không có người thiếp nào như thế cả, nhưng… Nhưng, mẹ tôi lại trực tiếp gọi tôi là “đứa con gái vô dụng” ngay trước mặt tôi như thế… Mà, nói chứ hồi kiếp trước cha mẹ tôi cũng thường gọi tôi như thế…
Không khí trong căn phòng lúc này hoàn toàn là một cơn bão lồng lộn, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng rồi, trong không khí như thế, người cha dũng cảm của tôi lại lên tiếng.
“Ý nàng là sao Miri Diana? Keith thì không nói, nhưng ai, là mẹ của nó cơ chứ?”
“Tướng công không cần phải giấu thiếp nữa đâu, thiếp đã biết Keith-san là đứa con của Tướng công với một người tình rồi. Nói sao đi nữa, người cứ việc lấy cô ấy về, còn thiếp sẽ đưa đứa con gái vô dụng này của mình đi và biến mất ngay lập tức. Thiếp chúc Tướng công tìm được hạnh phúc sau này với người mà Tướng công yêu… Vì thế, Katarina, hãy ngay lập tức sắp xếp chuẩn bị rời đi thôi”
Mẹ tôi tiếp tục vừa nói vừa khóc nước mắt không ngừng, cứ như bà sẵn sàng ngay lập tức bỏ chạy khỏi dinh thự vậy. Hơn nữa, bà ấy còn nhắc lại rằng sẽ đưa “đứa con gái vô dụng” đi cùng.
Ừ thì, đúng là mẹ nghĩ Keith là đứa con ngoài giá thú thật, nhưng… Không thể nào, bị dồn vào đường cùng thế này… Đừng nói vụ việc tôi té từ trên cây xuống đè Keith là giọt nước làm tràn ly chứ…
Chắc chắn họ sẽ không cứ thế mà ly hôn đâu… Mọi người trong căn phòng đều cứng đờ ra chỉ biết nhìn nhau.
Không kịp ai để ý, từ lúc nào đó cha tôi đã bước đến kế bên mẹ tôi, nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà ấy. Trên mặt ông ấy là một biểu cảm buồn vô hạn. Nhìn giống như ông ấy sắp khóc đến nơi. Ừ thì, cũng dễ hiểu thôi, vì ông ấy đang bị nghi ngờ ngoại tình không tồn tại, còn bị đòi phải ly hôn nữa.
“Tướng công”
Mẹ tôi nhìn lên cha với ánh mắt ngấn nước.
“Miri Diana, khi chúng ta lấy nhau, nàng không nhận ra đó là ta đã giật dây hay sao?”
“Lúc đó người có rất nhiều ứng viên thích hợp khác… thiếp biết người chỉ lấy thiếp là vì trách nhiệm với cha thiếp, Công Tước Ades mà thôi. Thiếp hết sức xin lỗi người…”
Trong khi đang nói thế, đột nhiên bà bị cha tôi bất ngờ ôm vào lòng trong khi bà vẫn đang cúi đầu xuống buồn bã. Ể, kiểu phát triển gì thế này? Cả căn phòng, bao gồm cả tôi, chỉ ngồi nhìn họ với ánh mắt bị sốc.
“Miri Diana, ra đó là những gì nàng đã nghĩ khắp thời gian qua. Ta hết sức xin lỗi vì đã không nhận ra việc này. Vì ta đã không thể nói cho nàng hiểu rõ cảm xúc của mình nên đã khiến nàng phải chịu bất công như thế. Miri Diana, ta sẽ nói lần nữa cho nàng biết rằng ta yêu nàng”
“Tướng, Tướng công…”
“Lần đầu tiên ta được Công Tước Ades giới thiệu nàng, ta đã yêu từ cía nhìn đầu tiên rồi. Khi ta nghe được rằng Công Tước Ades chưa quyết định gả nàng đi, ta đã vui sướng lên tận chín tầng mây, nên mới cưỡng ép sắp xếp để hai ta cưới nhau. Nhưng sau đó, ta đã luôn nghĩ rằng nàng ghét ta vì bị ép phải cưới như thế…”
“… Không, thiếp cũng đã bị người thu hút từ lần đầu gặp mặt rồi. Nhưng… thiếp đã nghĩ vì chúng ta lấy nhau vì bắt buộc nên người ghét thiếp…”
“Miri Diana, đơn giản là chúng ta đã hiểu lầm nhau mà thôi”
“Tướng công…”
Cảnh máu me ly hôn đã bị biến thành một vở kịch tình cảm lãng mạn rồi. Cha và Mẹ lúc này chỉ có thể nhìn thấy nhau mà thôi, không để ý gì ngoài khuôn mặt đầy tình cảm của nhau cả.
Keith, những người hầu, và tôi chỉ có thể đứng há hốc mồm mà nhìn. Nhưng mà vở kịch tình cảm của cha mẹ vẫn còn tiếp diễn…
“Tiểu thư, và cả công tử nữa. Đã sắp đến lúc nghỉ ngơi rồi, xin hãy về phòng thôi”
Chúng tôi bị đẩy hết ra khỏi phòng bởi một người hầu-san tận tụy.
Dĩ nhiên những người hầu khác cũng rút lui hết, vì vở kịch tình yêu của hai người sẽ vẫn còn tiếp tục và tiến triển xa hơn nữa vì họ đang một mình với nhau.
Tôi chỉ đứng bên ngoài căn phòng suốt một lúc không làm gì đến khi một người hầu thúc giục tôi về phòng.
Trước khi tôi quay về, tôi đã nói Keith rằng “hôm nay là một ngày dài rồi, chúc em ngủ ngon” và Keith cũng trả lời rằng “chúc ngủ ngon, nee-san” rồi mang một vẻ mặt khó hiểu quay về phòng.
Ư. Tôi mệt mỏi như thế chẳng để làm gì hết.
Ngay từ đầu, Cha đã luôn khen ngợi khuôn mặt như phản diện này của tôi không tiếc với Mẹ là “thiên thần của Cha, dễ thương nhất thế giới”, chắc hẳn với Cha khuôn mặt này nhìn rất đẹp. Cha tôi có vẻ là một người có quan điểm sắc đẹp khá cổ hủ… Ai cũng có sở thích của riêng mình cơ mà.
Nhưng mà hẳn là như thế này cũng giải quyết được hiểu lầm rằng Keith là đứa con của một bà thiếp nào đó, nên bà ấy sẽ không quá cay độc với Keith nữa.
Nói chung, vấn đề này đã được giải quyết mà tôi không cần phải làm gì cả.
Cứ thế, một ngày dài một cách không cần thiết của tôi đã kết thúc.