Chương 6 – Chuyến thực địa
Phần 5
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
Sáng hôm sau, với việc hầu hết các nhóm đều dựng lều cố định tại một vị trí, có rất nhiều học sinh xung quanh bắt đầu di chuyển. Trong số đó có cả Ryo và những người khác.
“Tớ không còn thích việc này nữa … đây hoàn toàn không phải những gì tớ tưởng tượng khi nhắc đến cắm trại … lại một lần nữa đi tìm nguyên liệu …!”
“Dù chúng ta có phàn nàn ở đây thì cũng không nhận được tí thức ăn nào đâu”
“Tớ biết nhưng tớ không hiểu nổi việc này!”
“Giờ cứ vượt qua ngày hôm nay đi đã”
Đó là lúc mọi người xung quanh chúng tôi bàn bạc về kế hoạch của họ cho các hoạt động sắp tới cũng như bầu không khí trong lành trên núi.
“Đ-đó là một con gấuuuuuu!”
“Huh?”
“M-một con gấu?”
Một trong số các học sinh chạy tới và la lớn. Quan sát kĩ, tôi có thể thấy một con gấu đang chạy ngay sau cậu học sinh ấy với tốc độ không tưởng.
“M-một con gấu? Nó là chính là con đã cố gắng ăn thịt tớ vào hôm qua!”
“Thật luôn đấy? Này Akira, tiến lên và thu hút nó thêm lần nữa đi! Cậu có thể hạ nó nếu muốn!” Rin nói.
“Thật vớ vẩn! Ngay cả tớ cũng không tự gọi mình là một quý tộc trẻ giết gấu đâu!”
“Dù không hạ được nó thì cậu có thể trở thành mồi nhử!”
“Ha, tớ lại bị lừa rồiiiiii!”
Ngay cả Akira, người mới vài phút trước còn đang ở mức giới hạn về thể lực cũng nhảy cẫng lên tại chỗ khi con gấu xuất hiện. Ngay sau đó có vẻ một học sinh đã chạy đi gọi các thầy cô và rồi Sawada-sensei cùng các giáo viên khác cũng tới.
“Này, mọi người ổn cả chứ?”
“Nghe đây, các học sinh ngay lập tức đứng ra sau giáo viên! Khi di chuyển, hãy chắc chắn rằng có càng nhiều chướng ngại vật giữa mình và con gấu càng tốt!”
May mắn thay, không có học sinh nào ở gần con gấu nên chúng tôi đã xoay xở được để đứng sau lưng thầy cô. Tuy nhiên con gấu cũng đi theo chúng tôi.
“Đúng như tôi nghĩ, không một ai trong số các giáo viên có thể sử dụng súng săn”
“Hihihi … T-tôi có thể sử dụng thứ thuốc này đươc chứ …?”
“Yo-Yomikawa-sensei, bình tĩnh lại! Không phải thứ đó sẽ giết chúng ta nếu cô sử dụng nó sao?”
“Trên hết thì tại sao lại có một con gấu trên vùng đất của chúng ta chứ? Tôi chắc chắc chúng ta đã kiểm sát được khu vực này nhưng …”
“Có lẽ chúng tới từ những ngọn núi lân cận và chúng đã phá vỡ hàng rào để vào. Chúng ta cần phải kiểm tra cả những khu vực đó nữa …”
“Dù sao thì chúng ta sẽ phải đợi cho đến khi cảnh sát đến”
Trong lúc các giáo viên đang thảo luận, Sawada-sensei, người bị phân tâm bởi học sinh đã ngã xuống.
“Oops …”
“Sawada-sensei!”
Để lộ sơ hở trước mặt con gấu sẽ khá nguy hiểm. Chính vì vậy các giáo viên khác vội vàng cô đỡ cô dậy nhưng trước khi họ kịp nhận ra, con gấu đã tiến lại gần.
“Guooooh!”
“… Ôi trời, chúng ta gặp vấn đề rồi đây”
Sawada-sensei nói ra những điều ấy một cách vô tư lự. Nếu nhìn kĩ, tôi có thể thấy mồ hôi lạnh đang chảy dài trên trán cô. Sawada-sensei cố gắng chậm rãi, từ tốn lùi lại nhưng con gấu không hề để lỡ chuyển động ấy.
“Gaaaah!”
“C-cẩn thận!”
Vào khoảnh khắc con gấu kích động giơ cánh tay to lớn lên và chuẩn bị vung xuống Sawada-sensei --- Tôi nhận thấy bản thân đã đang chạy.
“Yu-Yuuya-kun!”
Kaede, người đứng kế bên tôi hét lên với vẻ mặt kinh ngạc, tuy nhiên vào lúc đó, tôi đã đứng giữa Sawada-sensei và con gấu. Và rồi bằng một tay, tôi tóm lấy cánh tay đang vung xuống một cách hung bạo của con gấu.
“Guo!?”
“Te-Tenjou!?”
Không chỉ con gấu mà ngay cả Sawada-sensei cũng kinh ngạc trước sự can thiệp của tôi, cô trợn tròn mắt với cảnh tượng trước mặt.
Ah … lý do của mình là gì đây? Nó không còn giống chuyện mình là một người khỏe mạnh nữa. Nhưng mình không thể chỉ ngồi nhìn khi mọi người đang bị tấn công. Không biết mọi việc sẽ thế nào, nhưng thôi, nó sẽ diễn ra theo cái cách mà nó diễn ra!
Đối với tôi, động vật hoang dã không phải vấn đề lớn khi so sánh sự khác biệt giữa giữa xử lý chúng và đối phó với bầy quái vật. Sau cùng ở thế giới khác, tôi còn hạ được một con gấu thở ra lửa … con Quỷ Hùng.
“Gu-guoooohh!”
Đòn tấn công bị chặn, con gấu nhanh chóng nâng cao tay còn lại và vung xuống. Tuy nhiên với cánh tay còn lại của mình, tôi đã chặn đứng nó và chúng tôi rơi vào tư thế tay đấu tay.
“C-Cậu ấy đang vật lộn với một con gấu!”
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
“Kiểu người gì lại có thể chiến đấu với một con gấu bằng tay không chứ?”
Khi mọi người trợn tròn mắt trước cảnh tượng không thể tin được, tôi hất tung cánh tay của con gấu, phá vỡ tư thế tay đấu tay và nhanh chóng vòng tay mình qua thân con gấu rồi ôm lấy nó như thể một trận đấu vật.
“Guuooooo!?”
“Cậu ấy là Kintaro chắc?”
“Không, không, không, trước đó, làm thế nào mà cậu ấy có thể cạnh tranh sức mạnh ngang bằng một con gấu?”
Trong lúc Ryo và Kaede đồng thanh tsukomi, tôi nhấc bổng con gấu lên.
“Soryaa!”
“Guuooooooo!”
“C-Cậu ấy nhấc nó lên kìaaaaa”
“Doseiii!”
Tôi nhấc bổng con gấu lên và ném ra xa. Nó dễ dàng bay thẳng đi rồi rơi xuống và lăn lông lốc trên mặt đất trước khi mất đi nhận thức. Tôi nhẹ nhàng phủi tay và thông báo với mọi người rằng con gấu đã ngất xỉu.
“Phew … nếu mày rút ra được bài học thì đừng có tấn công con người một cách liều lĩnh nữa, hiểu chứ?”
“Không, không, không, không và không! Việc đó quá mức dị!” Mọi người đồng thanh nói.
Tất cả những người đang quan sát tôi và con gấu đều tsukomi.
“Te-Tenjou! Em ổn chứ?”
“Ah, Sawada-sensei, em ổn. Còn cô thì sao, cô có bị thương ở đâu không?”
“Eh? A-ah, sensei vẫn ổn … không có gì khác thường cả! Giờ em phải kiểm tra sức khỏe với Yomikawa-sensei ngay và luôn!”
“Eeh? N-Nhưng thực sự là em ổn mà …”
“Cứ để cô ấy kiểm tra cho em đã”
Trước sự thúc giục của Sawada-sensei, người có một biểu hiện nghiêm túc khác thường trên khuôn mặt, tôi miễn cưỡng đồng ý để Yomikawa-sensei kiểm tra.
▼▼▼
Cuối cùng sau khi nhờ Yomikawa-sensei khám cho tôi và biết rằng cơ thể tôi vẫn ổn, Sawada-sensei cảm ơn tôi thêm một lần nữa.
“Cảm ơn Tenjou. Thành thật mà nói, là một giáo viên, cô nên phạt em vì đã thực hiện một hành động nguy hiểm nhưng … lần này, em đã cứu mạng cô. Thế em nghĩ sao về việc phần thưởng sẽ là cô?”
“Eh, em sẽ chưa trả lời ạ …”
“Chà vậy sao? Cô nghĩ là mình sẽ kiên trì chờ đợi vậy”
Um, mình không muốn sensei phải chờ đợi quá lâu … vì tất cả đã được giải quyết ở một mức độ nhất định nên mình nghĩ lúc này mọi chuyện đã kết thúc nhưng vẫn còn vấn đề lớn nhất.
Đó là ---.
“Guo…”
“Chúng ta sẽ làm gì với con gấu đó đây?”
Con gấu đã hoàn toàn trở nên ngoan ngoãn. Nếu cứ tiếp tục như này, nó sẽ trở thành mục tiêu tiềm năng bị săn bắt. Hay nếu may mắn kết thúc có lẽ sẽ là trong một sở thú? Khi tôi còn bận suy nghĩ về những điều ấy, Kaori đã tiến lại gần.
“Về con gấu đằng kia … vì chúng ta đã phải trải qua cả đống rắc rối nên mọi người quyết định sẽ giữ nó lại cơ sở này”
“Eh? Giữ nó lại!”
Tôi ngạc nhiên trước câu nói bất ngờ ấy và rồi Kaori mỉm cười.
“Đúng vậy. Chúng ta đã có sự cho phép từ thành phố nên không vấn đề gì khi giữ nó lại. Giống như một biện pháp phòng ngừa tội phạm, chúng ta xin nuôi nó như một động vật giữ nhà, một chú gấu cảnh vệ”
“Gấu cảnh vệ …”
Thật là một từ ngữ mạnh mẽ.
“Làm cách nào cậu mà có được giấy phép dễ dàng vậy?”
“Phần đó … thì … đó là năng lực của cha mình nên để kể ra …”
Quyền lực chính trị thật tuyệt. Con gấu cũng nhìn Kaori với đôi mắt lấp lánh như thể nó hiểu những lời cô ấy nói.
“Nhưng … ổn không vậy? Dù không có thiệt hại nhưng vẫn nguy hiểm khi giữ một con gấu …”
“Ổn mà! Nếu con gấu này tấn công người, chúng tớ dự định sẽ có một món thịt gấu ngon lành!”
“G-guo!? Ku-Kuma. Kumakuma”
“Không phải mày đã gầm lên ‘Guooh’ sao? Có thể nào đó là lúc cao giọng? Nhưng kể cả thế, tiếng ‘Kuma’ nghe thật dị!”
Dù còn nhiều điều phải lo lắng nhưng con gấu đã an toàn (?). Nó sẽ được giữ lại tại cơ sở này của trường và cuối cùng chuyến thực địa của chúng tôi cũng đã kết thúc.