Chương 1 – Luna và Lexia
Phần 2
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
Sau bữa ăn, có một vài tranh cãi về việc phải làm gì với chiếc giường cũng như vân vân và mây mây việc khác. Nhưng do đã tinh thần đã quá kiệt quệ nên tôi đã xoay xở để có thể vượt qua chúng và an toàn đi ngủ. Sáng hôm sau, sau khi đã nghỉ ngơi một ngày, tôi phát hiện sức khỏe của Luna giờ đã ổn định vì vậy chúng tôi sẽ đi đến nơi mà cả nhóm bỏ Owen-san và mọi người lại.
Sẽ nhanh hơn nếu chúng tôi di chuyển bằng ma pháp dịch chuyển nhưng vì Luna muốn hoạt động cơ thể cũng như hồi phục sức khỏe nên chúng tôi đang đi bộ.
… Thành thật mà nói, tôi đã mang Lexia-san cùng Luna, người đã tấn công, đi mà không hề giải thích bất cứ điều gì với Owen-san. Vì thế nên khá phức tạp để tôi đối mặt với ông ấy nhưng tôi chỉ có thể thực lòng xin lỗi. Tôi là kẻ đáng trách ở đây. Và không có gì đảm bảo rằng Owen-san và những người khác vẫn còn ở tại vị trí đó.
“Quả nhiên Yuuya và Night thật vô lý … Nghĩ đến việc cậu có lợi thế trong chiến đấu với lũ quái vật ở Đại ma cảnh …”
“Woof?”
Luna nói với một cái nhìn xa xăm trong ánh mắt nhưng … tôi vẫn chưa đi sâu đến vậy vào Đại ma cảnh. Thành thực mà nói, với thực tế rằng tôi biết sự tồn tại của hiền nhân-san, tôi nghĩ mình vẫn cần luyện tập thêm nữa. Mà hiền nhân đã cảnh báo tôi không nên đi quá xa trong việc sở hữu thật nhiều sức mạnh. Mặc dù vậy tôi muốn ít nhất bản thân phải đủ mạnh mẽ để bảo vệ được Night và bạn bè mình.
“Oh, đó là lối ra!”
Cuối cùng khi lối ra của khi rừng cũng lọt vào tầm mắt, Lexia-san vui vẻ chỉ tay về phía đó và thông báo với chúng tôi.
Dọc đường đi chúng tôi chỉ phải đối mặt với một bầy goblin elite và không hề có quái vật gần lối ra nên cuối cùng cũng cả nhóm cũng có thể di chuyển xuyên qua Đại ma cảnh một cách an toàn.
Và rồi …
“Ah! Chỉ huy, Chỉ huy! Nhìn kìa, nhìn đằng kia kìa!”
“Huh? Lexia-sama!”
Tôi nghe thấy một giọng nói và hướng ánh nhìn về phía ấy, Owen và những người khác, giống như khi tôi gặp họ lần đầu. Rõ ràng họ đã đợi ở đây cả ngày dài.
Và khi nhìn thấy chúng tôi, Owen-san vội vàng chạy tới nhưng Lexia-san chỉ mỉm cười khi thấy ông.
“Ara, Owen. Một ngày tốt lành”
“Đừng chỉ ‘tốt lành’ với tôi như không có gì xảy ra! Làm ơn hạn chế những hành động tùy tiện lại! Chúng thần là cận vệ của người đó!”
Quả nhiên Lexia-san cảm thấy có lỗi về tình huống này, cô ngoan ngoãn cúi đầu.
“Cháu xin lỗi”
“U-um! Owen-san. Xin lỗi vì đã mang Lexia-san đi cùng mình …”
Bình tĩnh nghĩ lại thì đây giống như một vụ bắt cóc nhỉ? Ổn không đây? Không biết mình có bị quy tội không?
“Haiz … có rất nhiều điều tôi muốn nói nhưng xét về vị thế của Lexia-sama và Yuuya-dono, thật khó để đi ngược lại những gì Lexia-sama nói”
“Không! Đây không phải lỗi của Lexia-san; chỉ là tôi đã bị cuốn theo trong khoảnh khắc …”
Cả Owen-san và tôi đều xin lỗi lẫn nhau nhưng chúng tôi đã cắt ngang cuộc trò chuyện ngay khi biết nó sẽ không dẫn đến đâu nếu cứ tiếp tục thế này.
“Ahem! Ah … vậy, Lexia-sama. Thần đã thắc mắc từ nãy nhưng cô gái đằng kia là ai? Và thần cũng nghe được rằng chú sói nhỏ dưới chân là bạn đồng hành của Yuuya-dono nhưng …”
“Oh, nghĩ lại thì tôi chưa giới thiệu một cách đàng hoàng. Cậu nhóc này là thành viên trong gia đình tôi và tên cậu nhóc là Night”
“Woof!”
Sau khi được tôi giới thiệu, Night khéo léo giơ chân lên đáp lại.
“… Có vẻ nhóc là một chú sói rất thông minh. Night-dono, cảm ơn vì đã cứu Lexia-sama vào lúc đó”
“Woof”
Night sủa lên như để nói, “Không có gì”
“Chà, nhóc thực sự thông minh đấy nhỉ …? Vậy còn cô gái đằng kia?”
“Yeah, cô ấy là ---”
Vào khoảnh khắc tôi định nhắc đến Luna, Lexia-san vì lý do gì đó ưỡn ngực lên và trả lời thay tôi.
“Cô ấy là Luna, sát thủ đã tấn công cháu! Và giờ cô ấy là cận vệ mới của cháu!”
“Cái-?”
“… Này, Yuuya. Cô gái này bị ngốc à?”
Tôi chỉ có thể cười khổ với Luna, người đang vừa nói vừa ôm đầu. Nah, tôi không ngờ cô ấy lại thành thật đến vậy … Biểu cảm trên mặt Owen-san cứng lại trước những lời Lexia-san nói nhưng ngay lập tức ông nhảy lùi lại với Lexia-san trên tay và rút kiếm ra khi đã giữ khoảng cách với Luna. Lấy đó làm dấu hiệu, những người lính khác cũng rút kiếm và hướng về phía Luna.
“Này, Owen! Tại sao chú lại chĩa kiếm vào Luna? Bỏ xuống ngay!”
“Ý ngài là sao Lexia-san? Chả phải cô gái này là sát thủ đã tấn công ngài sao?”
“Vâng, đúng là cô ấy. Vì thế cháu đã thuê Luna làm cận vệ của mình!”
“Không rõ bằng cách nào mà chúng ta đến được cái ‘Vì thế’ đó!”
Lexia-san, cô đã bỏ sót quá nhiều lời giải thích rồi. Owen-san thực sự đang có một khoảng thời gian khó khăn với việc này, phải không? Lần này tôi chẳng thể nói điều gì vì chính tôi cũng có liên quan đến một trong số họ.
Bản thân Luna, người bị chĩa kiếm vào, giơ cao hai tay và cười khổ, thể hiện ý định không phản kháng của mình.
“Lexia. Làm gì với họ đi”
“Geez, phiền phức quá. Cô không thể tự mình làm sao?”
“Cái gì? Cô bị ngốc à?”
“Điều đó nghĩa là sao!”
Vào lúc Lexia-san gợi ý một giải pháp vật lý bất ngờ, Luna liền chặc lưỡi với nó.
“Um, Owen-san! Về Luna, Lexia-san nói đúng; giờ cô ấy là cận vệ của Lexia-san, cô ấy không còn nguy hiểm nữa!”
“Cậu mong tôi sẽ tin vào lời nói của cậu? Nếu đó là những gì lũ sát thủ đang theo đuổi thì Lexia-sama đang gặp nguy hiểm”
“Ugh …”
Tôi thực sự chẳng thể nói gì về ý kiến thái quá này. Thật đáng thương nhưng là một cận vệ đúng nghĩa, những lời Owen-san nói đều chính xác. Trong lúc tôi đang tuyệt vọng suy nghĩ về việc mình nên nói gì để khiến ông ấy tin, Luna để lộ một hơi thở dài.
“Haiz … Tôi không thể trách ông vì không tin tưởng tôi nhưng nếu muốn giết Lexia, tôi có thể làm nó từ hôm qua … chính xác là tôi có thể làm trong lúc cả hai ngủ cùng nhau”
“… Lexia-sama?”
“Sao? Chúng cháu đã cùng nhau ở lại nhà Yuuya-sama nên việc cùng nhau ngủ là bình thường mà, phải không?”
“… Yuuya-dono?”
“Tôi xin lỗi”
Tất cả những gì tôi có thể làm là xin lỗi. Thực sự xin lỗi. Owen-san muốn nói rất nhiều điều nhưng khi ông nhìn khuôn mặt Lexia-san cùng tôi và Luna, ông chỉ thở dài một hơi và hạ kiếm xuống.
“Haiz … Tôi vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng nhưng tôi sẽ dừng chĩa kiếm vào cô”
“Ch-Chỉ huy? Ngài chắc chứ?”
“Chẳng khác được. Thực tế nếu nhìn vào kỹ năng của cô gái này vào lần tấn công đầu, cô ấy có thể hạ sát Lexia-sama khi ngủ cùng ngài ấy. Có thể là do sức mạnh của Yuuya-dono khiến cô ấy không làm thế hay đúng như lời Lexia-sama nói. Có lẽ vì lúc này cô ấy đã trở thành cận vệ của Lexia-sama … dù là gì thì chúng ta cũng không thể đánh giá nó vào lúc này”
“Geez, chú quá cụ thể đến từng chi tiết nhỏ nhất. Luna giờ đã là cận vệ của cháu nên chú chỉ cần vui vẻ vâng lời là được! Cô ấy vẫn là một sát thủ tài năng đấy!”
“Thế là quá lắm”
Owen-san, người trông đã hoàn toàn kiệt quệ năng lượng thù địch, nhìn Lexia-san với biểu cảm sững sờ và ngay sau đó ông lập tức nhìn Luna với vẻ mặt nghiêm túc.
“Vậy thì, giả sử tôi tin vào những gì Lexia-sama nói rằng cô đã trở thành cận vệ của ngài ấy. Liệu cô có thể nói với tôi về kẻ đã yêu cầu cô ám sát Lexia-sama không?”
“Hmm, tôi không phiền đâu”
Luna thành thật kể về các chi tiết của yêu cầu như thể cô ấy hoàn toàn không còn cảnh giác với hắc ám hội nữa.
“Tuy nhiên hầu hết những kẻ đưa ra yêu cầu với hắc ám hội đều che giấu danh tính của mình. Nhưng lần này nó chắc chắn là yêu cầu từ một quý tộc của vương quốc. Rõ ràng đó cũng là để ủng hộ cho đệ nhất hoàng tử”
“Cái gì?”
“Không thể nào … tại sao …”
Tôi hoàn toàn là một kẻ ngoài cuộc và không rõ sự tình của quốc gia họ nên khó có thể nói nhưng Lexia-san, người hoàn toàn nhởn nhơ cho đến giờ, đã thể hiện một khuôn mặt kinh ngạc. Đệ nhất hoàng tử nghĩa là … eh, Lexia-san có anh trai hay em trai sao? Không nhưng … hoàng tộc khá phức tạp, nó không chỉ giống như anh chị em thông thường …
“Tuy nhiên việc ủng hộ đệ nhất hoàng tử cũng chỉ là suy đoán. Trong thế giới ngầm, các câu chuyện về đệ nhất hoàng từ thường xuyên xuất hiện nhưng chúng vẫn chưa được xác nhận hoàn toàn”
“Chuyện về việc gì?”
“Hmm? Tất nhiên là về việc đệ nhất hoàng tử ghét đệ nhất công chúa … có nghĩa là hắn ta ghét Lexia”
“Uh …”
Vẻ mặt Lexia-san trở nên căng thẳng khi Luna thông báo với cô về sự thật rằng anh trai cô ấy có thể căm ghét cô. Như thể lo lắng, Night đến gần Lexia và dụi đầu vào chân cô. Nhận ra Night, Lexia-san bế cậu nhóc vào trong vòng tay mình.
“Ah … N-Night”
“Woof … woof”
“… Cảm ơn nhóc”
Mặc dù không hiểu những gì Night đang nói nhưng Lexia-san vẫn mỉm cười dịu dàng, dù sao thì cô ấy cũng biết Night đang lo lắng cho mình.
“Chà, tiếp tục câu chuyện. Dù sao tôi cũng đã nhận được một yêu cầu ám sát Lexia và trong yêu cầu đó, nó cũng bao gồm thông tin về Yuuya”
“Huh? T-tôi?”
Tôi đã nghĩ việc này hoàn toàn không liên quan đến mình nên khi bị nhắc tới, tôi đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Yeah. Tuy nhiên sự tồn tại của Yuuya không hoàn toàn được biến đến; nó chỉ như một thông tin mơ hồ rằng có ai đó ở trong Đại ma cảnh”
“Kể cả vậy tại sao mọi người lại muốn biết thông tin của tôi …”
Vì lý do gì đó, Luna đáp lời tôi bằng một ánh nhìn sững sờ.
“Cậu biết không, Yuuya? Lexia đã bị tấn công một lần trước khi tôi ám sát cô ấy. Dường như một số kẻ lành nghề đã được gửi đến vào lần đó nhưng rồi Lexia đã trốn vào Đại ma cảnh … Chà, sai lầm của chúng là đẩy cô ấy vào sâu trong Đại ma cảnh và đúng như dự đoán, những kẻ được gửi đến không bao giờ quay trở lại – vâng, ngoại trừ Lexia”
“Ah …”
“Cậu nhận ra rồi sao? Nếu lũ quái vật giết những kẻ được gửi đến vậy thì thật kì lạ nếu Lexia không bị tấn công theo. Còn ai đủ kỹ năng để ẩn náu trong Đại ma cảnh này … Yeah, chẳng ai khác ngoài Yuuya và Night. Thật khác thường khi Lexia chỉ trở lại một cách đơn giản đến vậy”
“Đó là cách nói vòng vo về việc tôi không bình thường sao?’
“… Nếu Lexia là người duy nhất sống sót và lũ sát thủ lành nghề chết cả, khả năng duy nhất có thể hình dung ra được là có ai đó đã cứu cô ấy”
Luna phớt lờ tôi.
“Bọn chúng sẽ ám sát công chúa. Lũ sát thủ chắc chắn đã lên kế hoạch cẩn trọng vậy nên họ sẽ nghĩ đến việc chúng đã tách Lexia và Owen cùng hội cận vệ ra. Điều đó buộc họ phải xem xét về sự tồn tại của một bên thứ ba. Họ có thể coi đó là một cuộc tấn công của quái vật … nhưng như tôi đã nói lúc đầu, không có vẻ Lexia là người duy nhất đủ may mắn để sống sót. Sau cùng toàn bộ lũ sát thủ lành nghề đều đã chết”
“U-umu …”
Owen-san khịt mũi trước lời giải thích của Luna. Còn tôi có cảm giác như mình muốn tự trấn an bản thân. Những gì Luna nói về lũ sát thủ có lẽ là vào lần đầu tiên tôi gặp Lexia. Lúc đó tôi không hiểu nhưng chắc chắn có máu và thịt đã văng tung tóe xung quanh con goblin general. Nói cách khác đó là …
Nghĩ vậy tôi đột nhiên cảm thấy tức giận.
“…Woof?”
“Yuuya-sama?”
“Eeh? A-ah. Xin lỗi. Tôi ổn”
Night và Lexia đã nhận ra hành động kì lạ của tôi và hai người họ lên tiếng gọi với sự lo lắng. Tôi sẽ không nói rằng cuộc sống có trọng lượng khác nhau vì họ là con người hay bất cứ thứ gì tương tự nhưng nó vẫn là điều gì đó xuất hiện trong tâm trí tôi.
… Nó không phải thứ tôi có thể nói sau khi đã lấy đi mạng sống của lũ quái vật vô số lần. Đó là những gì tôi đã nghĩ và khi cú shock vẫn còn dai dẳng, tôi đang cố gắng xoay xở để trở lại bình thường.
“Tôi biết một ngày nào đó sự hiện diện của Yuuya-dono sẽ được phát hiện nhưng nó sớm hơn tôi dự kiến … vì lý do đó tôi mong Yuuya-dono sẽ đến gặp Hoàng thượng”
“Ah, v-về việc đó …”
Những lời của Owen-san nhắc nhở tôi về lý do khác mà tôi đưa Lexia-san cùng Luna tới đây. Tôi cắt lời Owen-san với sự lo lắng.
“Um … Tôi xin lỗi. Nếu chúng ta đi từ ngày hôm qua thì sẽ được thôi …”
“C-Cậu sẽ không đến …”
Tôi thậm chí còn cảm thấy có lỗi hơn khi thấy khuôn mặt của Owen-san tái đi khi ông nhìn tôi.
“Tôi xin lỗi! Liệu tôi có thể diện kiến nhà vua vào lúc khác được không? Tôi có một việc cần phải làm …”
“Eeehh? Yuuya-sama, ngài sẽ không đến lâu đài hoàng gia với em sao?”
Lexia-san kinh ngạc hét lên nhưng ngay khi tuần lễ vàng kết thúc, trường học sẽ bắt đầu như thường lệ.
“Tôi thực sự xin lỗi! Tôi không biết khi nào cơ hội tiếp theo sẽ đến … nhưng tôi chắc chắn sẽ tới …!”
Tôi biết điều đó thật thô lỗ nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là xin lỗi. Để đáp lại, Owen-san nhìn tôi như thể linh hồn ông đã bị rút cạn.
“L-là … vậy sao … haha, hahaha … nếu cậu có kế hoạch khác thì chẳng tránh được rồi …”
“… Này, Lexia. Có thực sự ổn không vậy? Ông ấy trông như sắp chết thế?”
“Ổn mà. Nó xảy ra suốt”
“Điều đó là sao …?”
Luna nhìn Owen-san với một biểu cảm khó tả. Không, tôi rất xin lỗi vì đã làm Owen-san tăng thêm phần lo lắng …
Sau khi tôi tuyệt vọng xin lỗi, Owen-san sửa lại tư thế của mình như để lấy lại bình bĩnh.
“Hmph! Vậy cậu nghĩ lần gặp mặt tới của chúng ta sẽ là khi nào?”
“Thật là … khó để nói vì kế hoạch của tôi vẫn không chắc chắn”
Tôi vẫn đang cố gắng tìm hiểu các sự kiện của trường sẽ được tổ chức như thế nào. Ở trường trung học cũ, tôi có thể dự đoán chúng ở một mức độ nào đó nhưng tại đây các dự đoán ấy khó có thể dựa vào …
“Tôi hiểu rồi … Vậy vào thời điểm thuận lợi cho Yuuya-dono, tôi muốn mời cậu đến lâu đài hoàng gia”
“Eh? Chú chắc chứ? Um … vậy còn lịch trình của nhà vua …?”
Tôi không thể giấu nổi sự kinh ngạc trước tuyên bố rằng tôi có thể đi bất cứ khi nào mình muốn. Ý tôi là làm thế nào mà tôi có thể gặp người đứng đầu của một quốc gia mà không cần hẹn trước?
“Khó có thể nói rằng cậu đến càng sớm càng tốt nhưng lần tiếp theo chắc chắc sẽ cho cậu nhiều thời gian hơn phải không? Dạo gần đây không có xung đột lớn, ngoại giao về chính trị trong và ngoài nước cũng đã lắng xuống … Chà, còn vấn đề của đệ nhất hoàng tử nhưng như cô ấy nói, đó cũng chỉ là dự đoán”
“V-vâng …”
Thực sự ổn chứ? Tuy nhiên điều này đúng là giúp cho tôi.
“Thì … Tôi thực sự xin lỗi nhưng vào thời điểm thuận lợi sau tôi chắc chắn sẽ đến”
“Umu, được rồi. Nếu cậu đi thẳng xuống con đường ngay kia, cậu sẽ tìm thấy thành phố. Và nếu đi theo con đường duy nhất tiếp tục từ đó, cậu sẽ đến được thủ đô hoàng gia. Không may là tôi không thể sắp xếp xe ngựa hay thứ gì tương tự nhưng …”
“Đ-đừng bận tâm! Tôi thực sự xin lỗi và cảm ơn chú rất nhiều!”
Quả thực có một con đường đá theo hướng Owen-san chỉ. Nếu chỉ có một con đường duy nhất thì tôi sẽ không bị lạc.
“Chà, tôi đoán chúng ta nên rời đi ngay. Lúc này có rất nhiều việc cần điều tra thêm nữa”
“Cứ để việc cảnh giác và xử lý những kẻ có cùng đẳng cấp lại cho tôi. Tôi được thuê để làm việc đó mà”
“… Tôi đặt niềm tin vào cô về việc đó”
Tôi đã lo lắng về việc Luna sẽ bị đối xử thế nào nhưng thật nhẹ nhõm khi biết rằng họ dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài sự thận trọng.
“Uh - …Yuuya-sama, ngài chắc là mình sẽ không thể đến sao?”
“Un … xin lỗi. Lần tới tôi sẽ tự mình đi đến lâu đài hoàng gia”
“Vậy sẽ thật phiền cho Yuuya-sama nếu em cứ giữ ngài lại quá lâu. Được rồi, lần này em sẽ bỏ cuộc! Nhưng ngài chắc chắn phải đến lâu đài hoàng gia nhé? Ngài có thể hứa chứ?”
“Được, tôi hứa”
Lexia-san gật đầu hài lòng trước câu trả lời của tôi và đi thẳng đến cỗ xe ngựa xa hoa đã được chuẩn bị sẵn cho cô.
Trong lúc tôi và Night quan sát khung cảnh ấy, Luna tiếp cận chúng tôi với sự lo lắng.
“Um … Yuuya. Xin lỗi vì toàn bộ những rắc rối mà tôi đã gây ra”
“Đó không phải thứ đáng để bận tâm … Tôi đã bối rối và thực sự lo lắng về rất nhiều điều nhưng rồi tôi chỉ thấy nhẹ nhõm khi biết Luna đã có thể an toàn như vậy”
“Yuuya …”
“Woof, woof!”
“Night nữa … Chị hiểu rồi. Nhóc lo lắng cho chị sao …”
Luna nhẹ nhàng lẩm bẩm như thể đang kìm nén. Và rồi khi mọi người đã sẵn sàng để quay trở lại, Lexia-san lên tiếng gọi Luna từ bên trong xe ngựa.
“Luna! Chúng ta chuẩn bị di chuyển nên lên xe ngựa ngay đi!”
“Yeah, tôi tới đây”
Chỉ là một cuộc trao đổi ngắn nhưng cũng đủ khiến tôi cảm thấy Luna có thể sẽ hòa hợp được với Lexia-san và tôi không thể ngừng mỉm cười khi quan sát họ. Tôi hy vọng theo thời gian hai người sẽ hiểu nhau hơn.
Luna đang định đuổi theo cỗ xe ngựa đã bắt đầu chầm chậm di chuyển nhưng đột nhiên cô dừng lại và chạy thẳng về phía tôi và Night. Và rồi Luna bất ngờ hôn lên má tôi ---.
“Yuuya”
“Eh? Eeehh!?
“Aaaaaaahhhhhhhh!”
Tôi có thể nghe thấy tiếng hét của Lexia-san phát ra từ cỗ xe ngựa đang di chuyển nhưng tôi không hiểu chính xác ý nghĩa của việc này.
Trong lúc tôi sững người vì kinh ngạc, Luna đỏ mặt và nói.
“N-nụ hôn này là … một cách bày tỏ lòng biết ơn và .. uh … m-một lời tuyên chiến!”
“Cái gì?”
“Tôi không biết! Tự tìm hiểu đi!”
Ngay khi nói xong, Luna chạy nhanh về cỗ xe ngựa.
“Này, Owen! Dừng xe lại ngay! Cháu cũng sẽ hôn Yuuya-sama nữa!”
“Iyaa, trời hôm nay thật đẹp”
“Owennnnnnnnnnnn!”
Bên cạnh giọng nói ồn ào của Lexia, tone giọng của Owen-san thật chân thành và nhẹ nhàng.
“Dừng lại! Làm ơn dừng lại! Cháu … cháu cũng muốn hôn Yuuya-sama nữa!”
Lexia-san rướn người ra khỏi xe ngựa và đưa tay ra một cách tuyệt vọng. Trong lúc ngơ ngác nhìn cảnh đó, tôi vô thức chạm lên má như để xác nhận lại cảm giác vừa trải qua.