Web Novel - Chương 16: Tôi không phải loại người đó mà (5)

Vào lúc tôi liếc nhìn ra ngoài cửa tiệm, thứ đập vào mắt tôi chính là những vật thể có hình thù kỳ lạ liên tục di chuyển.

‘Cái gì thế?’

Tôi chớp mắt và nhận ra những bóng hình đang lại gần của hàng. Và rồi hình dạng của chúng trở nên rõ ràng qua cửa kính.

“Gaaaa…”

“Ki Ki éc éc…!”

Những tên xác sống bao phủ bởi một lớp dịch dính và nhớt nhớt nhỏ xuống khi chúng di chuyển.

Trong thế giới này, chúng được gọi là zombie và có thể được coi là phiên bản hạ cấp của ghoul.

Đã thế không chỉ có một hai tên mà số lượng chúng phải tính theo hàng tá, lớn đến mức có thể lấp đầy khắp đường phố,

Với lực lượng đông đảo này thì kể cả những chuyên gia giải quyết vấn đề già dặn cũng phải dè chừng.

‘Cái đệt! Công sức lau dọn của mình thành công cốc rồi!’

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ thêm nữa. Việc đường phố tôi mất công dọn dẹp lại bị đám xác nhớt này làm bẩn đã khiến tôi tức điên rồi.

Ngay lập tức, tôi nắm chặt cổ từng con một bằng lực tâm linh rồi nghiền nát chúng ra bã.

Rắc!

Cổ của đám zombie khắp phố đồng loạt gãy ra, và một đống xác nằm xuống đất cùng lúc.

Tuy là ta cần vận lực để bẻ cổ đám ghoul vốn cứng như đá nhưng với đám zombie tạo từ xác đang thối rữa còn mềm hơn người thường thì khác.

‘Phù… Cái quái gì đang xảy ra vậy? Mình có nên ra kiểm tra không?’

Vẫn cảm thấy hơi chóng mặt sau khi sử dụng năng lực quá mức, tôi vừa ôm đầu vừa chạy ra ngoài cửa hàng để xem xét tình hình.

Thứ đón nhận tôi bên ngoài đó chính là một mớ hỗn độn.

Khắp phố là một lượng lớn zombie cùng những người đang cố chạy khỏi chúng. Có vẻ chúng đều chui ra từ bên trong một con hẻm và đuổi theo những người chạy ra từ đó.

‘Mình có nên loại bỏ hết đống này luôn không nhỉ? Đám này phiền quá.’

Năng lực của tôi hiệu quả khi đối đầu với nhiều kẻ địch yếu hơn là đánh tay đôi với một kẻ mạnh. Mặc dù nó có giới hạn đầu ra nhưng việc có thể kích hoạt nhiều vị trí một lúc trong phạm vi cho phép khá là thuận tiện.

Thêm vào đó thì zombie vốn không phải sinh vật sống mà chỉ là xác bị điều khiển bởi một loại thuật triệu hồn, nên việc điều chỉnh lực là không cần thiết.

Rắc! Rắc!

Chỉ trong giây lát, toàn bộ zombie trên đường phố đã trở thành một đống xác vô hồn.

“Đám zombie vừa…”

“C-cái gì vừa xảy ra vậy?”

“Được cứu rồi!”

Những người mới đây còn đang chạy hoặc cố chống cự lại đám zombie trong vô vọng giờ lại nhìn cả đám ngã xuống trong sự khó hiểu.

Năng lực tâm linh không để lại dấu vết nào nên dưới góc nhìn của họ thì cổ của đám zombie vừa tự bay ra khỏi thân.

Miễn là không ai nhận ra đó là do tôi làm thì không phải lo lắng gì cả.

Thay vào đó có thứ khiến tôi quan tâm hơn.

Bỏ qua nhiều loại phản ứng khác nhau xung quanh, tôi quỳ xuống và kiểm tra xác của một con zombie.

‘Đây là…’

Có một thứ rất kỳ lạ. Bọn zombie này… trông không bình thường.

Đám quái vật lẽ ra phải rơi ra cả ruột và nội tạng thì giờ chỉ phun ra dịch gì đó màu đen.

Sau khi cẩn thận kiểm tra cổ của một con, tôi phát hiện được bên trong không phải là xương thịt gì mà là một thứ vật liệu màu đen dính dính.

‘Biết ngay mà. Chúng không phải xác thật.’

Thảo nào lại có nhiều như thế.

Điều này nghĩa là có ai đó cố ý tạo ra lũ zombie giả này rồi thả chúng ra khắp Tây phương Mê đạo.

‘Trong truyện gốc có thứ giống như này… Phải rồi là “Biến cố Dạ huyết”. Nhớ không nhầm thì thủ phạm là một tên ma cà rồng tên Drakel.’

Một suy đoán bắt đầu hình thành trong đầu tôi.

Biến cố này được chủ mưu bởi một ma cà rồng tên Drakel với mục đích biến phần này của thế giới ngầm thành khu vực tự trị của chúng.

Hắn đã giải phóng một đội quân đông đảo zombie, ghoul và những tên lính ma cà rồng ưu tú với mục đích tấn công người dân tại đây một cách bừa bãi.

Đương nhiên là sau đó nhóm của nhân vật chính cũng đã quét sạch cả đám.

Nhưng có gì đó sai sai.

Để sự kiện đó diễn ra thì… cũng phải mất mấy arc truyện trước.

‘Mình chưa nghe thấy gì về cái tên Aisha hay idol của Codria cả.’

Vị khách đầu tiên của nhóm nhân vật chính sau khi họ tụ tập đủ, là một ngôi sao mới nổi. Sự trỗi dậy từ không ai biết đến đến thành người nổi tiếng ấn tượng đến mức tên cô ta được nhắc đến khắp nơi trong thế giới ngầm.

Thế vậy mà giờ chưa có tin tức nào cả, nhưng biến cố Dạ huyết lại bắt đầu rồi.

Một thứ gì đó đã làm chệch hướng đi của cốt truyện gốc.

‘Liệu có phải do mình không?’

Nghĩ lại thì khoảng 2 tháng trước có một tên ma cà chớn liên tục cố gắng tìm tôi bằng cách dùng mùi máu.

Tôi đã bỏ qua và quên nó luôn do hắn khá yếu nhưng… Nếu như hắn và đám ghoul có liên quan đến Drakel thì hành động này chắc hẳn đã phá hỏng thứ gì đó trong kế hoạch của hắn…

Việc biến cố này xảy ra sớm hơn cũng không phải bất khả thi.

‘Hừm… Chuyện lớn rồi đây.’

Trong cốt truyện gốc thì sau khi bị nhân vật chính Raven đâm thì Drakel đã bị Alice chặt đầu. Nhưng nếu như hội nhân vật chính không gặp được Drakel thì sao?

‘Trong truyện thì vụ việc này bắt đầu từ một khách hàng mất gia đình do lũ ma cà rồng. Nhưng với việc sự kiện được đẩy lên sớm thì mối liên kết đó có thể biến mất.’

Và nếu như những gì tôi nghi ngờ là đúng, sự việc này có thể sẽ kéo dài cho đến khi một “hai chữ số” can thiệp vào.

Cho đến lúc đó, đám zombie sẽ liên tục xuất hiện và mọi người sẽ phải cố gắng chống cự mà không biết tìm kẻ chủ mưu ở đâu.

Nó… không tốt chút nào.

‘Ai cho phép chúng làm loạn tại nơi này cơ chứ?’

Dù tôi cũng chả quý nơi này đâu nhưng qua vài tuần vừa rồi thì tôi cũng khá gắn bó với nó. Ở đây vẫn có người biết ơn và luôn cổ vũ cho tôi.

Và đặc biệt nhất thì ai dám làm loạn với chủ tiệm bánh thì chém không tha.

Sau khi hạ quyết tâm tiến vào nguồn cơn của biến cố lần này, tôi chợt nhận ra là mình vẫn đang mặc bộ đồ hầu gái chứ không phải tấm vải thường ngày.

‘Hự… Không ổn. Mình phải đi lấy nó trước…’

“Nhóc tìm cái này à?”

“...!”

Vụt.

Một vật thể màu trắng được ném về phía tôi.

Sau khi bắt lấy, tôi nhận ra đó làm tấm vải trắng thường ngày.

Khi quay lại thì Greg đang đứng ở trước của tiệm.

Có lẽ sau khi quan sát phản ứng của tôi, anh ta đã đoán được ý định và lấy nó ra luôn.

Mà sao anh biết được?

Cảm thấy bối rối, tôi đảo mắt qua lại. Nhưng rồi Greg thản nhiên đáp lại như là nó hiển nhiên vậy.

“Nhóc đang lo lắng về khu vực bên trong đúng chứ?”

“...”

“Đi nhanh đi. Cửa tiệm để ta lo cho.”

Quả là một người thẩm định, khả năng quan sát của anh ta thật phi thường.

Nghĩ đến việc anh ta có thể đọc vị mình tốt đến thế có hơi sợ nhưng nó cũng thật tiện.

Sau khi cúi xuống cảm ơn, tôi cầm tấm vải lên rồi lao thẳng vào trong những ocn hẻm.

Vào lúc đường phố trở nên yên tĩnh hơn thì đám zombie lại trở lại, tôi quấn tấm vải quanh mình rồi đạp lên đầu của một con zombie để bật lên trên mái nhà.

Bóng ma đã tái xuất.

Liên tục nhảy qua lại giữa các mái nhà, tôi dần nắm rõ tình hình hiện tại.

‘Cả một mớ hỗn độn. Không có con hẻm nào thiếu vắng zombie cả.’

Những con hẻm thường ngày vốn yên tĩnh nay lại đông đảo zombie. Không, nói đông đảo là không đúng, đây giống như một làn sóng zombie vậy.

Chỉ nhìn thấy chúng từ trên đã khiến tôi chóng mặt rồi.

“Chết tiệt! Cái quái gì đang xảy ra vậy? Zombie từ đâu ra thế này?”

“Đám xác này, chết hết đi!”

Điều may mắn nhất trong đống hỗn độn này là đám thợ săn tiền thường vốn trực tại từng con hẻm cố gắng tìm tôi. Có lẽ cũng nhờ họ mà đám zom này vẫn đang trong tầm kiểm soát.

Có vẻ họ cũng đủ mạnh để tự bảo vệ mình, hoặc đám xác giả này yếu hơn zombie thường. Dù thế nào đi nữa thì nhờ họ mà thương vong đang được giảm thiểu.

“A, không xi nhê rồi! Rút lui thôi! Chả có lý do gì ta phải chết tại đây cả!”

“Gừ… Được rồi! Quan trọng là ta sống sót qua vụ này đã!”

Đương nhiên là đám săn tiền thưởng này cũng không phải nhà hảo tâm gì, chúng vẫn chỉ là một đám cơ hội mà thôi.

Đã có một số tên bắt đầu chạy sau khi không chịu nổi.

Làm gì có ai liều mạng mình để bảo vệ thế giới ngầm cho oai cơ chứ?

“Mọi người! Hắc Trúc Bang đang treo thưởng 100 điểm tín dụng cho một con zombie này!”

“Một trăm cơ á?”

“Nghĩa là 100 tên là 10.000 điểm! Còn đợi gì nữa? Thịt chúng thôi!”

“À hú! Thần tài đến!”

Có vẻ Hắc Trúc Bang đang cố sử dụng chiến thuật thuê đám này để đối phó với đám zombie. Bằng cách đưa ra phần thưởng, họ đã thành công tạo ra một phòng tuyến chiến đấu bao gồm các thợ săn tiền thưởng.

‘Hội này có bao tiền vậy trời?’

Tiếp tục nhảy qua lại giữa các mái nhà, tôi không khỏi thán phục về năng lực tài chính đối phương.

Thảo nào tụi này treo thưởng 700.000 điểm tín dụng cho mình được.

Giải quyết mọi thứ bằng tiền, đó là cách hào nhoáng với người xung quanh nhưng là cả một thảm họa với mục tiêu.

Ít nhất là giờ có đám săn tiền thưởng thì tôi sẽ không phải lo quá nhiều về đám zombie.

Cảm thấy nhẹ nhõm, tôi lao thẳng một mạch qua khắp Tây phương Mê đạo để tìm kẻ chủ mưu. Và rồi tôi đã dừng lại trước một công trình.

‘A…’

Chưa kịp nghĩ, tôi nhảy xuống ngay trước nó.

Sau khi nhìn lên, thứ đập vào mắt tôi là phần còn lại của tiệm bánh thường ngày.

‘Không, tiệm bánh!’

Ngay lập tức tôi dùng năng lực để nhấc đống đá đổ lên.

Sau một hồi dọn dẹp, lối vào vốn bị đất đá che phủ đã được khai thông. Tiến vào bên trong, tôi tìm thấy chủ cửa hàng đang bị đè dưới đống đổ nát.

Nhanh chóng lại gần, tôi dọn nốt đống đổ nát và kiểm tra tình hình của bác ấy.

May mắn thay là ngoài chảy máu đôi chút thì không có gì nguy hiểm đến tính mạng.

“A… Hử? Quý khách?”

“...!”

“Quý khách đã cứu tôi sao? Đa tạ…”

Bác bán bánh sau khi tỉnh dậy cười nhẹ và nhìn xung quanh cửa tiệm nay đã bị phá hủy.

“Ha ha. Xin lỗi nhé, có lẽ tôi sẽ không làm bánh cho quý khách khá là lâu đấy…”

Giọng nói cùng ánh mắt của bác ấy mang một nỗi buồn sâu sắc. Một nỗi buồn khi nhớ lại những kỉ niệm và sự gắn bó với cửa tiệm, thứ giờ chỉ còn lại một đống đổ nát.

Nhìn thấy người đã đối xử tối với tôi đang cố kìm nẽn nỗi đau khiến tôi cảm thấy tức giận tột cùng.

“...”

Không nói lời nào, tôi đứng dậy.

Không hề có ý định giấu năng lực của mình, tôi nhấc đống đá lên tạo thành một rào chắn, đảm bảo không con zombie nào có thể lại gần.

Hai con ngươi của bác mở to ra trước những gì vừa xảy ra.

Có lẽ giờ bác ấy cũng nhận ra danh tính của tôi rồi. Liệu bác có thất vọng không?

Khi tôi quay lại về sau thì bác bán bánh dù vẫn đang cố chịu cơn đau lại phát ra tiếng cười.

“Ha ha… Không thể tin được bấy lâu này bóng ma lại là khách hàng của mình… Mình đã được phục vụ một ai đó phi thường.”

“...”

Không phản hồi lại, tôi quay đi và rời khỏi tiệm bánh qua khe hở của rào chắn.

Dù rằng tôi vừa để lộ năng lực của mình cho người khác, cảm giác lại thật thoải mái.

‘Bây giờ mình đang là bóng ma… Nói cách khác, mình có thể làm gì mình muốn.’

Vì một lý do nào đó, tôi sẽ không thể thỏa mãn trước khi đập cho tên ma cà rồng gây ra đống này một trận.