I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

(Đang ra)

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

Shirano Tomo

Và thế là, bữa tối chan chứa những hạnh phúc của 2 người lại bắt đầu thêm một ngày nữa…

4 7

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

101 1390

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

66 659

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

281 6570

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

142 420

Web Novel - Chương 20: Tôi không phải loại người đó mà - Chương nghỉ (1)

Sau khi nhảy ra khỏi cửa sổ, tôi nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt đất.

Ngay sau đó một cơn đau đầu mạnh ập đến làm tôi thét lên trong lòng.

Giống với việc đau khắp người sau khi vận hết sức lực để vác một thứ gì đó nặng không tưởng, cơn đau đầu này chính là hình phạt cho việc sử dụng năng lực quá mức cho phép.

‘Ư… Quả nhiên mình đã làm quá rồi.’

Nghĩ về những việc mình làm từ nãy giờ, tôi không khỏi ngạc nhiên trước mấy thứ kinh hoàng đó.

Phi thẳng trên đường phố, gặt đầu hàng trăm tên xác sống giả, cho vô số ghoul và ma cà rồng nếm mùi đất và khiến tên chủ mưu vụ này, Drakel đến gần cửa tử.

So với hiệu suất sử dụng ít thường ngày thì hôm nay tôi hoàn toàn vắt kiệt hết mọi thứ rồi.

Sau khi cố ổn định bản thân lại bằng cách dựa vào tường, tôi bỗng nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.

‘Giờ thì… về nhà sao đây ta.’

Nếu cố dùng tiếp năng lực thì chắc chắn tôi sẽ nằm ngay lập tức, nên phương án đó bỏ rồi.

Nhưng mà không dùng thì giờ về nhà sao đây?

“Cái quái gì vậy? Đống đầu zombie của tao mất hết rồi!”

“30,000 điểm tín dụng đó! Nộp đơn tố cáo lên đám Trúc đen đi!”

“A!!”

Tiếng kêu thất thanh bất mãn của đám thợ săn tiền thưởng vang vọng khắp các con hẻm.

Tôi nhìn xuống tấm vải rách rưới nay còn có thêm vết máu và bùn đất.

Giờ mà đi lại trong bộ dạng này thì không nổi bật mới lạ.

Sau khi thở một hơi thật dài, tôi cố cởi nó ra thì lại gặp vật gì đó cứng.

‘Đây là… Tesseract. Mình có đem nó theo à?’

Vật cứng đó chính xác là chiếc vòng cổ Tesseract ban nãy.

Có lẽ lúc chạy trong vội vàng thì tôi đã tiện tay cầm nó luôn mà không suy nghĩ.

‘Giờ thì sao đây? Lại thêm vấn đề nữa rồi.’

Tôi vô thức xoa đầu mình. Thứ này chả khác gì một cơn đau đầu mới cả.

Khả năng cho phép truy cập các khả năng ở thế giới song song đúng là rất mạnh, nhưng nó cũng có tác hại nghiêm trọng.

Ví dụ như để chữa khỏi một căn bệnh nan y thì nó có thể cho người dùng mù vĩnh viễn luôn, hay nhận được năng lực nào đó có khả năng xóa sạch ký ức.

Nó là một con dao hai lưỡi, việc sử dụng nó quá liều lĩnh.

‘Và giờ thì Drakel đã được một vé ăn cơm nhà nước thì chắc hẳn sẽ có ai đó đến tìm thứ này.’

Tệ hơn nữa là Tesseract không phải một tạo tác thông thường, nó có mối liên kết với thế lực đã hủy diệt thế giới khác.

Một vật có khả năng vượt qua mọi loại phép thuật và phá vỡ định luật vật lý thì không thể nào được làm ra trong một sự cố nào đó rồi.

Tôi chả cần nghĩ nhiều cũng tưởng tượng được thảm họa xảy ra sau khi thứ này được tiết lộ ra ngoài rồi.

‘Có lẽ mình nên ném nó vào ống cống rồi quên nó đi vậy.’

Đây không phải là thứ tôi có thể xử lý. Cả Nighthaven này khả năng cao là chỉ có duy nhất Long Thị trưởng tại tòa tháp cao nhất thành phố là làm được điều đó.

Nước đi đúng nhất bây giờ chính là giấu nó đi tại chỗ nào đó không ai tìm được.

Đám kia rồi cũng đến để thu hồi và sử dụng nó cho mục đích xấu nên xóa sổ nó khỏi mạch truyện ngay bây giờ là tốt nhất.

‘Thế này sẽ tốt hơn. Xin lỗi nhé Tesseract.’

Quyết định xong, tôi cầm nó lên chuẩn bị chào tạm biệt.

Nhưng vào lúc nhìn vào bề mặt của nó, khối bên trong bỗng quay về phía tôi và… cất tiếng.

[...Mẹ?]

“...!”

Giật mình, tôi nhảy về phía sau, suýt thì làm rơi dây chuyền xuống.

Có lẽ tôi điên thật rồi.

Tôi cảnh giác đặt khối Tesseract lên trên lòng bàn tay mình. Hình dạng của nó biến đổi như thể đang xem xét xung quanh trước khi cố định về hướng tôi.

[Mẹ!]

“...”

Giọng nói ban nãy là thật… Và là từ trong Tesseract.

Ờ thì nó không hẳn là giọng nói mà giống thần giao cách cảm hơn, những ngôn từ được ném thẳng vào trong tâm trí tôi.

‘Tại sao nó lại nói được?’

Vẫn còn bàng hoàng trước tiến triển mới này, tôi nháy mắt liên tục trước Tesseract vẫn tiếp tục xoay tại chỗ, vang lên giọng nói sáng sủa và hưng phấn.

[Xoa đầu con đi! Xoa đầu con đi!]

‘Xoa… đầu á?’

Dù vẫn hơi bối rối, tôi vẫn giơ ngón tay ra và nhẹ nhàng xoa lên bề mặt khối vật.

Khối Tesseract vốn nhỏ như ngón cái của tôi khá là dễ “xoa”.

Nhưng có vẻ đó không phải là thứ nó muốn.

Với tiếng kêu đầy bất mãn, nó di chuyển liên tục như thể đang phản đối,

‘Thế mình phải làm cái gì cơ chứ?’

Tôi cau mày và sử dụng năng lực để xoa phần bên trong khối hộp.

[Yeeee! Con thích nó lắm mẹ!]

Tesseract rung liên tục trong sự sung sướng, phần bên trong giãn ra thu lại liên hồi.

Vào lúc tôi bắt đầu thả lỏng thì lại một cơn đau đầu mới ập đến, mắt tôi mờ dần.

‘Phải rồi… Mình không nên dùng năng lực bây giờ.’

“...!”

Hai chân tôi khuỵu xuống, giờ đây phải dựa vào tường để có thể đứng lên.

Tình hình này mà đập đầu chỗ nào thì tôi nằm luôn là cái chắc.

[Mẹ bị đau ở đâu ạ?]

“...”

[Mẹ ơi, con ghét nó lắm, con ghét nhìn mẹ đau đớn như này!]

Như thể cảm nhận được tình trạng hiện tại của tôi, giọng nói của Tesseract trở nên buồn bã.

Bỗng dưng tôi cảm nhận được một mối liên kết kỳ lạ, cứ như cơ thể mình bị kết nối với một thứ nào đó không tài nào hiểu được.

Toàn bộ xung quanh tôi biến đổi, mọi cảm giác trên xuống đều biến mất, cứ như đang lơ lửng trong không gian vô tận vậy.

Một cảm giác khó tả nhưng lại sảng khoái đến lạ thường, như cảm giác dễ chịu khi bắt đầu say.

Như cách mà nó đến, cảm giác đó cũng nhanh chóng biến mất khiến tôi cảm thấy hoang mang.

Và khỉ mở mắt ra thì cơn đau đang chờ lại không ở đây. Thay vào đó, toàn bộ cơ thể tôi đã trở nên lành lặn, không còn vết thương hay khó chịu chỗ nào cả.

“Hử? Hết đau rồi?”

Thật phi thường. 

Mọi vết bầm tím và rạch trên da ban nãy đều đã không cánh mà bay. Không còn cảm giác khó chịu nào, cơn đau đầu như búa bổ cũng đã hoàn toàn tan biến.

Bây giờ tôi có thể sử dụng năng lực mà không cần phải lo nghĩ nữa.

Ngay cả tấm vải rách dính máu hay bộ đồ hầu gái tơi tả cũng trở nên mới tinh.

Trận đấu ban nãy với Drakel giờ chả khác nào một cơn ác mộng cả.

Đến đây thì tôi đã hiểu điều vừa xảy ra.

“...!”

Chắc chắn đây là do Tesseract làm.

Nhưng quyền năng của nó luôn tuân theo quy luật có đi có lại, sau khi ban cho thứ gì thì ta sẽ phải đem một thứ giá trị tương tự ra trao đổi.

Nói cách khác để cơ thể tôi hồi phục như bây giờ thì nó đã phải lấy một thứ gì đó mệnh giá tương đương.

‘Thế nhưng sao không có gì xảy ra cả?’

Tôi chuẩn bị tinh thần để hứng chịu cái giá của nó. Nhưng dù có đợi bao lâu thì tôi cũng không thấy mình mất gì cả.

Tôi cứ nghĩ là mình sẽ mất đi thị giác, thính giác hay thậm chí một cánh tay nhưng… không có gì cả.

Cảm thấy tò mò, tôi đưa Tesseract lên gần mặt và quan sát kĩ nó.

“...”

[Mẹ còn đau chỗ nào không? Tốt quá rồi… con buồn ngủ quá…]

Sau khi lên tiếng, Tesseract dừng cử động, có vẻ nó đã rơi vào một giấc ngủ sâu.

Vào lúc đó, một ý nghĩ hiện lên trong đầu tôi:

‘Lẽ nào nó đã tự trả cái giá cho mình? Nhưng tại sao? Mình mới chỉ xoa nó một tý thôi mà. Nó không có lý do nào để làm điều này cả.’

Vẫn còn cảm thấy khó hiểu, tôi quyết định giữ Tesseract lại thay vì đem vứt nó.

‘Tốt nhất không nên vứt nó đi vậy.’

Trong câu truyện gốc thì Tesseract không bao giờ biểu hiện ra trí khôn, cũng như không có việc nó tự trả giá cho người khác cả.

Nếu tôi muốn câu trả lời thì sẽ phải đợi cho đến khi nó tỉnh lại để hỏi trực tiếp.

Hơn nữa thì sau tất cả những gì nó làm cho, giờ nếu vứt đi thì cũng thật tàn nhẫn.

‘Nhưng mà… “Mẹ” sao? Có vẻ từ giờ mình là mẹ của nó rồi. Ít nhất thì mình đã mong nó sẽ gọi “Ba” hơn.’

Nhìn vào tạo tác giờ trở nên im lặng và không còn nhúc nhích, tôi thở dài và nhẹ nhàng nhảy lên trên mái nhà.

Không những được hồi phục, giờ thể trạng của tôi tuyệt hơn bao giờ hết. Cả cơ thể nay nhẹ như lông hồng vậy.

Nhờ vào năng lượng mới có này, tôi đã trở về được hang ổ của mình mà không phải bắt gặp bất cứ phiền phức nào.

Sau khi xác nhận đã an toàn, tôi bước vào trong và cởi bỏ tấm vải ra.

Tôi bước đến bên cửa sổ và nhìn xuống không gian nhộn nhịp bên dưới.

Dù cho sự việc vừa rồi đã kết thúc, khắp đường phố vẫn rất hỗn loạn. Ánh đèn neon nhấp nháy trong bóng tối, tạo nên một lớp màn kỳ lạ bao trùm lên sự điên loạn buổi đêm.

Cảnh này thật làm tôi nhớ đến những ngày đầu tại Nighthaven.

‘Quá nhiều thứ đã xảy ra từ đó đến giờ… Đánh ma cà rồng, thành tội phạm truy nã…’

Nếu phải mô tả nó ra thành lời thì tôi phải nói rằng nó cũng không tệ.

Sống với tư cách Bóng ma có khá nhiều phiền phức nhưng tôi không bị trói buộc bởi thứ gì cả, một sự tự do tuyệt đối.

Dù thế nhưng đã đến lúc tôi bước ra khỏi cái bóng này rồi.

Tôi đã gây quá nhiều rắc rối, nhiều hơn tất cả những gì có thể tưởng tượng. Giờ thì nó không phải thứ có thể duy trì hay kiểm soát nữa.

Chính vì thế, tôi đã quyết định để lại tất cả ở phía sau.

Tôi ném tấm vải trắng ra bên ngoài và nhìn nó bay ra xa qua cửa sổ.

‘Từ bây giờ mình là Yuria. Bóng ma giờ không còn tồn tại nữa.’

Một tên trộm, khách hàng thân quen của tiệm bánh hay một thợ săn ma cà rồng bị treo thưởng… Toàn bộ giờ chỉ còn là quá khứ.

Từ giờ tôi sẽ né khỏi cốt truyện chính và sống yên bình dưới sự che chở của Greg.

Sau khi chào tạm biệt đến tấm vải đã đồng hành bao lâu, tôi nằm lên chiếc giường cũ rồi chìm vào giấc ngủ.

Nhờ vào Tesseract, cơ thể của tôi đã hồi phục nhưng về mặt tâm trí thì vẫn cạn kiệt sau khi chiến đấu với đám zom và ma cà rồng đó.

.

Sáng hôm sau, tôi đến tiệm tạp hóa của Greg như thường lệ, và chính tại đó một sự thật kinh hoàng đã đập mạnh vào mặt tôi.

“Xin lỗi nhóc nhé. Bởi vì mớ hỗn độn hôm qua mà cửa tiệm giờ khó mà vận hành được. Tuy không muốn nhưng có lẽ chúng ta phải đóng cửa một thời gian thôi.”

‘Cái đờ hợi gì vậy? Đóng cửa á? Nhưng mình vừa ném tấm vải đi rồi!’

Ôm chặt lấy má trong sự tuyệt vọng, tôi hét lên một tiếng trong lòng.

Mới chỉ sau sáu ngày làm việc, tôi đã chính thức thất nghiệp trở lại.

Mọi thứ hoàn toàn sụp đổ.