Thân thể vốn bé nhỏ của tôi kết hợp với lực tác động của một đòn tấn công có khả năng hủy diệt một tòa nhà đã tạo nên khung cảnh hiện tại.
Dù cho tôi đã cố giảm bớt uy lực lại nhưng giờ vẫn bị hất bay đi rất xa và không tài nào dừng lại được.
Rầm!
Cú va chạm khiến việc hít thở trở nên khó khăn. Trong chốc lát tôi tưởng như mình sắp bất tỉnh luôn.
Đến khi định hình lại được thì tôi đã thấy nằm la liệt trên mặt đất lạnh lẽo rồi.
‘A… Cảm giác như sắp chết đến nơi vậy.’
Mặc dù đang nằm ngay trên mặt đất, mọi thứ xung quanh vẫn quay vòng vèo, giờ việc xác định đâu là trên đâu là dưới quá khó khăn với tôi.
Tôi cố gắng ngồi dậy nhưng cơn đau lan khắp cơ thể khiến việc đó trở nên bất khả thi.
Có lẽ ban nãy tôi đã va đập vào thứ gì đó cưng cứng rồi.
Giờ thì có vẽ tôi sẽ phải đợi cơn đau dịu dần trước khi tính đến việc di chuyển tiếp.
Với cơ thể bầm dập không còn tý sức lực và liên tục thở dốc này, tôi cố gắng mở mắt để giữ cho bản thân không ngất đi.
Bỗng dưng giọng nói của Drakel vang lên.
“Ha… Ha ha ha! Ngạc nhiên thật đấy! Ta không ngờ ngươi lại trực tiếp lao thẳng vào ta như thế đâu. Ngươi thật sự đã làm ta bất ngờ đấy. Không tệ đâu.”
Tôi cố gắng quay đầu về phía tiếng bước chân đang vang vọng khắp tòa nhà vốn đang im lặng.
Drakel đang đứng ngay đó, và khác xa với tôi bây giờ thì hắn chả có thương tổn nào cả. Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ sung sướng trước tình trạng thảm hại của tôi bây giờ.
“Có vẻ ngươi vừa định ngắm vào tim ta? Đáng tiếc là dù ngươi vừa cố gắng làm gì đi nữa thì nó cũng thất bại rồi!”
Hắn ta tiếp tục lại gần rồi tặng tôi một cú đá.
Dù đã sử dụng tý sức tàn còn lại để làm giảm đi chấn động thì tôi bị hất lên về phía sau rồi lăn mấy vòng trên mặt đất.
‘Ay! Không nhẹ tay chút được à!’
Ánh mắt tôi vẫn không rời khỏi Drakel đang bước tới.
Bỗng dưng hắn dừng lại và nhìn chằm chằm mặt tôi với biểu cảm ngạc nhiên.
“Ồ! Không ngờ bóng ma lừng danh lại có một gương mặt xinh đẹp thế này. Biết thế ban nãy ta đã mạnh tay hơn và xé nó ra từng mảnh rồi.”
“...!”
“Gì đây?”
Hoảng hốt, tôi nhanh chóng đưa tay lên mặt chỉ để sờ được vào làn da trần mềm mại.
Cái mặt nạ biến mất rồi.
‘Nó đã rơi xuống sau cú ngã vừa rồi sao?’
Tôi nhanh chóng điều chỉnh lại tấm vải để che đi khuôn mặt của mình.
Ánh mắt của Drakel tham lam và đầy dụng vọng của Drakel bây giờ thậm chí còn tệ hơn gã tóc vàng biến thái dạo trước nữa.
“Ha ha ha! Ta đổi ý rồi! Hãy xem đây là một vinh dự đi, ta sẽ cho ngươi máu của ta. Và rồi ngươi sẽ phải ở bên cạnh và phục vụ ta vĩnh viễn!”
‘Méo, thằng cha biến thái này!’
Tôi lườm Drakel với ánh mắt không còn gì ngoài sự ghê tởm.
Nếu mà nói được thì bây giờ tôi đã hét lớn:”Đi chết đi tên biến thái!” rồi.
Lần đầu tiên trong cuộc đời này tôi căm thù việc mình bị câm.
Không hề quan tâm đến ánh nhìn của tôi, Drakel có vẻ đã kết luận rằng trận chiến đã kết thúc.
Hắn thong thả bước chậm dãi, vươn tay về phía tôi.
Có lẽ hắn đang định bơm máu của hắn để biến tôi thành ma cà rồng. Nếu điều đó xảy ra tôi sẽ trở thành nô lệ của hắn và bị kiểm soát bởi cơn khát máu không hồi kết.
Không đời nào.
‘Trận đấu… vẫn chưa kết thúc đâu.’
Tôi bắt đầu thả lỏng bản thân.
Việc Drakel bận chiêm ngưỡng khuôn mặt này đã giúp tôi câu được những giây phút quý báu, thứ tôi rất cần bây giờ.
Và rồi đột nhiên Drakel khựng lại lại và ôm ngực mình. Biểu cảm hắn dần trở nên méo mó.
“Ku…! Ga! Khụ khụ…!”
Hắn bắt đầu ho mạnh, cả người y run liên tục như thể đang cố khạc ra thứ gì đó mắc kẹt bên trong.
Và rồi khi hắn cúi gầm xuống, y liền nôn ra một vũng máu đen.
“Cái… gì vậy?”
Ngoại hình của Drakel dần biến đổi. Dáng vẻ trẻ trung hắn vẫn còn khoe khoang ban nãy dần trở nên già đi. Mái tóc đỏ sẫm chuyển thành màu trắng bệch. Cứ như là sinh lực của hắn ta đang bị hút ra vậy.
Ánh mắt y mở to ra nhìn về phía tôi như thế yêu cầu giải thích.
Đáp lại mong muốn đó, tôi giơ tay lên và cho hắn thấy thứ mà tôi đã thó được ban nãy.
“Đó là…!”
Một chiếc vòng cổ có hình thù kỳ lạ. Ở đầu treo của nó là một khối hộp hình tesseract với hình dạng liên tục biến đổi một cách kỳ quái khi thay đổi góc nhìn.
Tên của nó là vòng cổ Tesseract, một tạo tác có khả năng chống lại định luật vật lý của thế giới này.
‘Trong truyện thì nó được mô tả có hình dạng bốn chiều hiện thân tại không gian ba chiều này. Được nhìn nó trực tiếp làm đầu mình đau quá! Não mình sắp chập mạch rồi!’
Riêng việc nhìn vào cái vòng cổ đã khiến đầu tôi như muốn nổ tung từ sự tồn tại vô lý của nó rồi.
Tuy nhiên điểm đặc biệt của tạo tác này không phải cái hình thú đó, mà là khả năng khai thác những tiềm năng vô hạn từ thế giới song song khác.
Ví dụ như việc nó có thể tạo ra hàng loạt zombie giả làm bằng vật liệu vốn không có trên Trái đất hay giúp một tên ma cà rồng già nua trở nên trẻ lại chẳng hạn.
“Trả nó lại đây, con nhóc chết tiệt!”
Cơ thể Drakel đang già đi với tốc độ nhanh chóng. Ngón tay và chân hắn trở nên sưng tấy một cách kinh khủng trước khi rụng xuống. Thân hình vững chắc của hắn nay lại teo đi chỉ còn mỗi da bọc xương.
Nếu như Drakel ở trạng thái tốt hơn, hoặc ít nhất không dùng quá nhiều ma lực thì hắn đã có thể tự hồi phục mà không cần cái vòng cổ này rồi.
Nhưng việc giải phóng hết toàn bộ sức mạnh một cách không kiểm soát đã tiễn hắn một bước xuống địa ngục rồi.
‘Điều kiện thứ hai để đánh bại Drakel chính là nắm bắt lấy thời cơ để cướp lấy chiếc vòng cổ Tesseract này. Một điểm yếu chí mạng nhất khi đối phương không biết rằng tôi lại biết về nó.’
Nở nụ cười toe toét, tôi chiêm ngưỡng Drakel yếu ớt vẫn đang khổ sở với tình hình hiện tại.
Chiếc vòng cổ này chính là át chủ bài bí mật của hắn, điều này chỉ có chính hắn và ngươi đưa nó cho hắn biết.
Lúc đến Nighthaven thì nó đã thuộc sở hữu của y rồi.
Dựa vào việc hắn ta luôn giấu sự hiện diện của mình trong thế giới ngầm thì chắc hẳn hắn không khoe cái vòng cổ đấy ra một cách lộ liễu đâu.
Không may cho hắn là đã gặp tôi, một người chuyển sinh vẫn nhớ rõ chi tiết này ở trong truyện.
‘Ngạc nhiên chưa?’
Với thời gian mới có này, tôi di chuyển về phía cái mặt nạ mặc cho việc toàn cơ thể đau thêm với mỗi bước.
Bình thường thì tôi đã dùng năng lực để lấy nó về rồi. Nhưng giờ sau khi xài gần hết toàn bộ sức lực thì nhiều nhất tôi cũng dùng được khoảng hai lần nữa thôi.
Kế hoạch ban đầu vốn tưởng rất đơn giản giờ lại để lại tình trạng mém thì tiêu đời như này.
‘Thề là mình sẽ không bao giờ làm cái gì như này nữa.’
Sau khi đeo lại chiếc mặt nạ, tôi quay về phía Drakel.
“Trả… lại… đây! Trả… cái vòng cổ đó… ngay!”
Drakel lảo đảo bước về phía tôi, toàn bộ cơ thể hắn giờ chỉ được giữ lại nhờ vào máu đông.
Dù với tình trạng thảm hại bây giờ thì hắn vẫn là một quý tộc ma cà rồng với sức mạnh đủ để xé tôi ra từng mảnh bằng tay không.
Nhưng tôi không hề lo lắng chút nào mà kiểm tra đồng hồ.
‘Chắc tầm này cổ cũng sắp đến rồi.’
Rầm!
Cứ như là hẹn trước, âm thanh kính vỡ vang vọng khắp phòng nối tiếp là một người lao vào qua đường cửa sổ.
“Ngươi đây rồi, ma cà rồng! Và… ma?”
Người mới đến này không ai khác chính là nữ kiếm sĩ khoác lên mình bộ kimono, Sakuragi Alice.
Trên tay cô là một thanh katana công nghệ vẫn còn dính vật chất màu đen từ đám zombie ngoài kia.
Đúng vậy, vị khách mà tôi chờ đợi từ ban đầu chính là Alice.
Bạn nghĩ đây là sự trùng hợp sao? Làm gì có cái đấy, đây chính là bước cuối cùng trong kế hoạch đánh bại Drakel của tôi.
Nhớ lại nào: Biến cố Dạ huyết diễn ra chỉ khoảng vài phút sau khi Alice rời cửa tiệm.
Do vốn đến đây để tìm tôi nên Alice chắc chắn sẽ không rời khỏi đây vội.
Với vai trò một thành viên trong nhóm nhân vật chính cùng với tinh thần chính nghĩa và bản tính tốt bụng, chị ta chắc chắn sẽ hạ gục đám zombie đang bao vây khắp thế giới ngầm.
Một khi đám đó đã được xử lý xong và không còn gì cản đường thì hiển nhiên là chị ấy sẽ chạy thẳng đến nguồn gốc của mớ hỗn độn này, nói cách khác là vị trí hiện tại của chúng tôi.
“A… Ra là thế!”
Với ánh nhìn sắc bén, Alice nhanh chóng quan sát hiện trường.
Chỉ trong vài giây chị ấy đã hiểu được tình hình hiện tại rồi nở nụ cười thật tươi. Ngay sau đó, chị ta lập tức lao thẳng về phía Drakel nhưng một tia chớp và hét lớn.
“Có một số thứ tôi cần hỏi do đó đừng có chạy đến ma!”
‘Cái đờ hợi?’
Xin lỗi tôi thì không có gì để nói đâu nên là…
Trước khi tôi kịp lắc đầu để từ chối thì Alice đã tập trung về phía Drakel vẫn đang chảy máu không ngừng.
“Gừ…! Cút ra con đĩ vô dụng!”
“C-cái? Ngươi gọi ai là đĩ hả? Ta trẻ thế này và vẫn đang là…!”
Cạch!
Alice lắp một hộp nhiên liệu liều lớn vào trong tay cầm katana với một tiếng cách rõ ràng.
Trong một khoảnh khắc, tia plasma màu xanh tỏa sáng trên lưỡi kiếm, gia tăng nhiệt độ của nó lên hàng ngàn độ.
“Một thiếu nữ đó!”
“C-Cái?”
Xoẹt!
Với một đường kiếm sắc bén, Alice đã cắt toàn bộ tứ chi của Drakel trong chớp mắt.
Huyết ma pháp vốn được dùng để bảo vệ hắn đã không thể chống chọi trước đường kiếm mạnh mẽ, để lại Drakel chỉ biết đứng hình.
Nếu hắn còn sở hữu cái vòng cổ thì có lẽ hắn vẫn đỡ được đòn này nhưng hiện tại với việc chỉ còn không đến nửa sức mạnh lúc đầu thì y hoàn toàn không có cửa.
‘Oa, chị ấy tuyệt thật. Giờ trông mình thật ngớ ngẩn khi phải vật lộn mãi mới thắng được hắn.’
Tôi chỉ biết cười nhẹ khi nghĩ đến công sức bỏ ra nãy giờ trong khi lẽ ra cứ để Alice lo hết từ đầu cho xong.
Nhưng sau khi nghĩ lại thì có lẽ đó là điều không thể tránh khỏi.
Từ những gì Drakel nói thì mục tiêu của hắn ta trong vụ này luôn là tôi.
Nếu tôi không lộ diện ra thì khả năng cao hắn cũng vậy. Việc chạm trán với tên này là điều phải xảy ra rồi.
“A! Nguyền rủa nhà ngươi!”
“Ngươi có quyền… Quyền gì ấy nhể? À phải rồi quyền được giữ im lặng? Hay cái khác nhỉ? Dù sao thì cảnh sát đang đến rồi, ngồi im đi!”
Alice tự tin tuyên bố chiến thắng rồi giẫm lên cơ thể tàn tạ của Drakel và giữ hắn lại.
Cái này nó bay khỏi truyện gốc rồi.
Lẽ ra Raven và Alice phải hạ Drakel cùng nhau, cả hai phối hợp cùng phá hủy tim và cổ hắn cùng lúc để tiễn hắn xuống suối vàng.
Nhưng giờ thì Alice lại chỉ khống chế hắn mà không giết. Quyết định nộp hắn cho chính quyền thay vì tự xử cũng là một phần tính cách tốt bụng của cổ.
‘Thôi thì, xong việc rồi. Cứ ở lại thì thêm rắc rối mất.’
Biến cố lần này đã kết thúc. Đám zombie giả đều đã tan biến, cùng lắm thì chỉ còn mấy con ghoul và ma cà rồng sót lại nhưng nó không có ý nghĩa thống kê.
Với việc Drakel, nhân vật nguy hiểm nhất sự kiện giờ lại nằm thế kia thì mọi thứ thật sự hết rồi.
Tôi đã hoàn thành mục tiêu trừng phạt kẻ chủ mưu. Ở lại thêm và dây dưa với Alice chỉ thêm phiền hà thôi. Tốt nhất là tẩu lẹ.
“Đ-Đợi đã nào ma ơi! Đợi thêm tí đi mà, ít nhất cho đến khi tên này được nộp cho cảnh sát đã!”
“...”
Nhận ra ý định đó, Alice hoảng hốt gọi tôi lại.
Sau khi mất công tìm kiếm tôi thời gian dài thì chị ấy hẳn không muốn để cơ hội này vụt đi mất.
Nhưng với việc Drakel mới chỉ bị đánh bại chứ chưa bị giải đi thì chị ta cũng không thể để hắn ta đấy được.
Do đó những gì chị ấy có thể làm bây giờ là cầu xin tôi ở lại.
‘Nhưng mà… việc quái gì mình phải làm thế?’
“Đừng đi mà ma ơi! Làm ơn mà!”
“...”
“Đừng đi mà!”
Tôi giơ tay chào một cái trước khi quay đi và nhảy ra ngoài cửa sổ.
‘Ma đi đây. Hạnh phúc nhé, Alice!’
Đó là một cuộc chia ly mà tôi chả có tí nuối tiếc nào cả.
Tesseract là kiểu một khối lập phương trong không gian 4 chiều, nói chung khá phức tạp lên mạng tra hình sẽ dễ hiểu hơn :))