Khu vực phía bắc thành phố học viện.
Một mảnh đất cằn cỗi ngoài tầm nhìn của các trường lớn liên kết với liên minh. Một khu vực vô luật pháp của những kẻ điên tràn ra từ khu ổ chuột và những học viên vô pháp đã từ bỏ việc tuân theo các quy tắc của thành phố học viện.
Không có quy tắc nào trong khu vực nguy hiểm này. Cuộc sống nơi đây là những chuỗi ngày mà kẻ mạnh tước đoạt mọi thứ từ kẻ yếu, và nơi kẻ yếu cầu xin lòng thương xót từ kẻ mạnh.
Làn gió nóng cuốn theo những hạt cát ngột ngạt.
Âm thanh trầm đục của tiếng ì ùng vang lên bên ngoài đống đổ nát.
Nơi mà mọi thứ thay đổi và biến mất như nắm bụi vô dụng.
Có một số học viên vô pháp đang nằm bất tỉnh trong vùng hoang dã phía bắc đó.
Một nhóm học viên vô pháp thèm muốn chiến lợi phẩm từ một hầm ngục đột nhiên xuất hiện. Tất cả bọn họ đều đã bất tỉnh với những vết bầm tím khắp toàn thân, có vẻ như đã được ai đó chăm sóc tận tình.
Dọc theo con đường của những học viên vô pháp bất tỉnh, là một cánh cổng ngục tối khổng lồ. Trên đỉnh của phiến đá cao hàng chục mét với hoạ tiết con rắn trắng và cái cây khổng lồ được khắc trên đó, một lõi ether vận hành hầm ngục đang tỏa sáng rực rỡ.
Chớp―!
Ánh sáng xanh nhấp nháy.
Đó là một dấu hiệu cho thấy ai đó đã thành công chinh phục ngục tối trong lần đầu tiên, nơi người ta có thể tìm thấy quặng cao cấp nhất, sách ma thuật và vũ khí cao cấp.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng của lõi ether dần dần lắng xuống. Cùng lúc đó, cánh cổng hầm ngục nhả ra hết kho báu bên trong rồi trở thành một không gian trống rỗng đầy hỗn loạn.
Ầm ầm...!
Hai cánh cửa của cổng hầm ngục di chuyển với một tiếng động rất lớn.
Cạch
Cạch
Một học viên bước ra từ cánh cổng hầm ngục đang dần mở ra.
Một tay, cô cầm một chiếc rương chứa kho báu hầm ngục mà những học viên vô pháp bất tỉnh thèm muốn. Và ở tay bên kia, cô cầm một cây thương khổng lồ.
“…”
Mái tóc của cô, lẽ ra phải có màu trắng bạc, đã nhuốm màu tro bụi sau thời gian lăn lộn nơi vùng hoang dã phía bắc, nhếch nhác, dấp dính máu của côn trùng hỗn loạn xuất hiện bên trong ngục tối.
“…”
Mái tóc, khuôn mặt và đồng phục của cô gái.
Giữa tất cả những thứ đã trở nên phai nhạt sau thời gian ăn gió nằm sương, và bộ đồng phục đây đó vô số vết máu khô, chỉ có đôi mắt màu trắng bạc của cô vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Kéo―
Kéo―
Cây thương được cầm bởi cô gái màu trắng bạc trông tồi tàn vẽ ra một vệt lớn khi được kéo lê dọc theo mặt đất.
Nhưng không lâu sau đó, con đường mòn tiến từ cổng hầm ngục về phía vùng hoang dã đã bị chặn lại.
"Con ả đây rồi!!"
“…”
Quân tiếp viện cho những học viên vô pháp mà cô gái trắng bạc đã hạ gục ngay trước khi lao vào ngục tối đã tới.
Hàng chục học viên vô pháp tay lăm lăm vũ khí được sửa đổi bất hợp pháp. Bọn họ phát ra những tiếng thở thô bạo, như thể đã chạy đến đây vô cùng khẩn trương. Họ ngay lập tức bao vây cô gái màu trắng bạc.
Bịch Bịch―
“…”
Một tình huống một bên bị bao vây tứ phía điển hình trên vùng hoang dã rộng lớn.
“… Tránh sang một bên."
Tuy nhiên, đôi mắt của cô gái màu trắng bạc vẫn tỏa sáng rực rỡ. Không hề lay chuyển, cô lặng lẽ đặt chiếc rương nặng nề đang cầm trong tay xuống.
Uỳnh―!
Cùng lúc đó.
Cây thương cô đang cầm ngay lập tức được bao phủ bởi một lớp ether đỏ thẫm, và bắt đầu phát ra làn sóng rung động lạnh lẽo.
Dong―
Dong―
Dong―
Dong―
Những học viên vô pháp nghe thấy âm thanh sắc mặt liền trở nên tái nhợt.
"C-Con ả đó là năm nhất cơ mà?! Tại sao nó lại có thể sử dụng [Ether Rung Động]―?!"
"Đến cả bọn <Gjallarhorn> hay trưởng khoa năm ba cũng không thể làm được như vậy!!"
"Chết tiệt, không ai trong chúng ta có thể sử dụng thành thạo nó...!!"
"Đừng... Đừng nao núng!! Ả ta chỉ có một mình!! Cùng lắm chỉ là [Rung Động] chứ mấy...!"
Ngay lúc đó.
Ether nhanh chóng rung động từ cây thương lan ra môi trường xung quanh.
Dong―!
Dẫu tốc độ rất chậm, ether đỏ của cô gái màu trắng bạc chắc chắn đã thống trị phạm vi môi trường xung quanh.
Khoảng cách giữa các cá nhân có mặt tại đây.
Khả năng thống trị không gian.
Tất thảy mọi thứ về những kẻ nằm trong phạm vi đều đã được phơi bày.
Chiếu theo thường thức, chỉ một một lời giải thích cho diễn biến này.
Cô gái trắng bạc ấy là một học viên mới vừa nhập học, nhưng cô đã đạt đến cảnh giới [Sóng], thứ mà chỉ những kẻ mạnh trong thành phố học viện mới có thể sử dụng.
Những học viên vô pháp nhận ra sự thật đó đã rơi vào tuyệt vọng.
"S... Sóng..."
“…”
"Ch-Chó chết...!"
Nỗi sợ hãi lan rộng cùng với sóng Ether.
Nhưng khi tiếng hét của tên thủ lĩnh vang lên, nỗi sợ hãi dần dần lan rộng cũng dừng lại.
"Không có gì phải sợ―!! Quân ta đông hơn!!"
Các học viên vô pháp hét lên, nhận ra sự vượt trội về số lượng của phe mình. Như thể cố gắng xua đuổi nỗi sợ hãi đang dần lớn lên trong trái tim.
“… Đúng vậy!!"
“… Con ả đó chỉ có một mình!! Một mình!! Sợ cái đéo gì!!"
“…!”
"Đ-Đúng vậy! Nếu hàng chục người chúng ta đâm ả ta một nhát, thì có là [Sóng] cũng chỉ đến thế thôi!!"
"Đây là lãnh thổ của bọn tao!! Đừng mong động vào miếng cơm của tụi tao mà còn lành lặn!!"
"Chuẩn, bọn tao là linh cẩu của mảnh đất này!! Mấy đứa như mày bọn tao gặp như cơm bữa!!"
"Uaaaaah!!"
"Aaaaah!! Lên―!!"
Rầm rầm―!
Hàng chục học viên vô pháp phát ra những tiếng la hét quái dị. Áp chế nỗi sợ hãi đang lớn dần, bọn họ lao vào không gian lãnh thổ mà cô gái trắng bạc đã giăng ra.
… Đó là thời điểm cuộc chiến sắp bắt đầu.
"Tụi bây tiến lên...!"
Bùm―!!
Thủ lĩnh học viên vô pháp lập tức mất dạng ở phía xa. Trước cả khi kịp nói hét nốt câu, cô ta đã bị đánh bay bởi một chiếc xe đạp màu đỏ.
Ching ―☆
"Hừm hưm☆"
Trên chiếc xe đạp màu đỏ thẫm là một nữ học viên với mái tóc màu hồng ấn tượng. Và lấp lánh trên bộ đồ thể thao màu đỏ, chiếc huy hiệu minh chứng cho học viên năm nhất tỏa sáng lấp lánh.
"U là trời―☆ Xin lỗi nha, xin lỗi nha☆ Xe đạp dễ thương tới chơi ding-a-ling―☆"
Rít―!
Mái tóc hồng bồng bềnh tung bay trong gió.
Cô khéo léo đạp xe đến bên cạnh cô gái màu trắng bạc.
"Chao xìn―☆"
“… Haaa."
Nhìn thấy chiếc xe đạp của cô gái màu hồng, cô gái trắng bạc bị bao vây lần đầu tiên thả lỏng khuôn mặt vô cảm. Những gì xuất hiện trên khuôn mặt đó là một biểu cảm bực tức.
Cô gái trắng bạc nhỏ giọng nói:
“… Không còn gì đáng để cô lấy hết, Clara. Phía trường cũng đã ra công văn tuyên bố chiến lợi phẩm từ hầm ngục thuộc về người đầu tiên tìm được chúng."
"Ôi Brunhilde ơi là Brunhilde, thật sự luôn đó―☆ Không cần phải cảnh giác như một chú mèo con bị dồn vào chân tường đâu! Mặc dù điểm cao quý đó là sự quyến rũ của cậu☆ Bổn cô nương, một quý cô lang thang một mình, hổng có quan tâm đến trường học, càng không cần mấy thứ như ma thuật, sách hay vũ khí~ ♡ Tớ là một cô gái cao quý và cô đơn đi khắp nơi với đôi bàn tay trắng―☆"
"Vậy cô có việc gì."
"Hừm hứm― ♪ ai biết ta? Bổn cô nương có thể mong cầu điều gì nhỉ... vậy sao chúng ta không cùng ngồi xuống nhàn nhã thưởng trà và thảo luận để tìm ra nó nhỉ?"
"Biến đi. Cô đang cản đường ta."
"Nè, như vậy là có ý gì hả―☆ Được thôi! Là cậu nói đấy nhá―☆ Vậy cho tớ một vài quặng ether đi ~ Đến cả một cô gái dễ thương cũng cần tiền để mua những chiếc bánh quy ngon lành♪ trong một căn phòng ấm áp―☆ Nếu tay không thế này mà về, bổn cô nương đành phải ngủ trong một căn phòng xập xệ―♪"
"Ta chỉ có nhiêu đây."
"Hứ! Đồ ki bo―☆ Chẳng lẽ mối quan hệ của chúng ta chỉ đáng nhiêu đây thôi sao―?! Không giống như cậu có một chiếc giường thoải mái để trở về ở <Trường Trung Học Nữ Aesir>, tớ đang ở một ngôi trường nghèo nàn và lạ lẫm...! !"
“… Còn nhắc đến trường ta thêm lần nữa, ta sẽ cho cô nằm cùng với mấy kẻ kia."
"Há―☆ Thử xem! Chúng ta sẽ tiếp tục cuộc chiến thứ 11 kể từ buổi lễ nhập học― ♪ Một cô gái dễ thương không dễ dàng gục ngã, nhớ lấy☆"
Nhóm học viên vô pháp vốn bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của cô gái hồng ban đầu tỏ ra do dự. Nhưng ngay khi đánh giá rằng hai người không phải là đồng minh, họ bắt đầu tiếp tục tấn công trong khi la hét.
"Bọn chúng đang chiến đấu vì chiến lợi phẩm―!! Chị em đâu mau xông lên!!"
"Aaaaagh!!"
"Chết đi!!"
Vô số lưỡi dao.
Hàng chục viên đạn.
Tiếng chửi rủa từ các học viên vô pháp.
Vù―!
Xoẹt!!
Sát ý phát ra từ những vũ khí được phủ đầy Ether đỏ đáng ngại.
Ngay trước khi họ vung vũ khí xuống.
Đôi mắt màu hồng và trắng bạc lóe lên.
Cả hai phát ra sóng ether đỏ từ nắm đấm và cây thương.
Dong ――!!
Khoảng cách của hai cô gái lập tức hòa vào nhau và mở rộng. Giữa không gian chật chội đó, hai cô gái vẫn tiếp tục câu chuyện còn dang dở.
"Trước tiên...! Hãy dạy cho những con mèo xấu xa này một bài học, và xác định lại mối quan hệ của chúng ta nào―☆"
“… Chúng ta chỉ mới gặp nhau một tháng trước. Và không có quan hệ gì hết."
"Không, khống, khồng―☆"
Một nụ cười hiện lên trong đôi mắt hồng của cô gái nhìn về phía trước.
"... Chúng ta sẽ là đối thủ vĩnh cửu―♪"
“…”
Nhìn thấy nụ cười đó, cô gái trắng bạc lần đầu tiên không đáp lại.
Cuộc tấn công của giáo và kiếm.
Ether tăng vọt.
Ở một nơi tràn ngập sát ý và sự thù địch.
Chớp―!!
Bùm―!!
Hai cô gái đốt cháy nắm đấm và cây thương, rồi lao vào hàng chục người đang lao về phía họ.
* * *
‘… Lẽ ra mình nên dự trữ một số sách ma thuật và vũ khí trong khi khám phá hầm ngục hồi đó.'
Trước sân trường khi bình minh ló dạng. Trên đường vào, tay dắt xích thố, tôi lặng lẽ thở dài khi nhớ lại những kỷ niệm cũ.
Thời kỳ giông bão.
Khoảng thời gian mà trường học, thành phố học viện, hay bạn bè đối với tôi đều chẳng có nghĩa lý gì.
Khoảng thời gian tôi lang thang khắp nơi để quên đi môi trường tồi tệ được ban cho mình.
Đó là hành động phản kháng vô ích để bù đắp cho sự vô thường của việc đột nhiên bị biến thành nhân vật yếu nhất trong thế giới khác thông qua chỉ duy việc trở nên mạnh mẽ hơn.
Vượt qua năng khiếu vũ khí vô vọng của Clara, tôi chỉ tập trung vào việc trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi liều mạng chinh phục những cổng hầm ngục xuất hiện ngẫu nhiên không liên quan đến câu chuyện chính.
Tôi của khi đó không để tâm đến câu chuyện chính chút nào, huy động tất cả kiến thức và thủ thuật mà tôi biết khi còn là một người chơi để độc chiếm hầm ngục và nhanh chóng gia tăng sức mạnh bản thân.
Nhưng không giống như các trò chơi có cửa sổ trạng thái và túi đồ. Có một giới hạn đối với hành lý có thể được chất lên xích thố, vì thế nên tôi đã chọn chỉ lấy nhiều quặng ether khi cần thiết và để lại toàn bộ vũ khí và sách ma thuật.
“… Haaa."
Tôi lại thở dài khi những điều đó giờ đây lại trở thành hối tiếc.
Lẽ ra tôi nên giữ lại một ít làm quà cho mấy đứa nhỏ...
‘Hồi đó, mình chỉ tập trung vào việc trở nên mạnh mẽ hơn là chuẩn bị cho mấy đứa nhỏ và chuẩn bị cho câu chuyện chính. Hên là vẫn còn một ít quặng sót lại từ những gì mình đã dự trữ’.
Có lẽ đó chỉ là hành động bồng bột chứa đựng sự oán giận đối với sự thật là tôi không thể chiến đấu đúng cách nếu không sử dụng thủ đoạn trong cơ thể của 'Clara', nhân vật yếu đuối nhất.
'Bởi ngay từ đầu Hilde đã là một nhân vật có chỉ số cơ bản cực kỳ cao, cậu ấy chọn mang theo tất cả chiến lợi phẩm trong một chiếc rương...'
Tôi bật cười khi nhớ lại chiếc rương lố bịch mà Hilde vẫn hay mang bên mình.
Cơ mà tôi của hồi đó không có khả năng thể chất tốt như bây giờ, phải mãi cho đến khi tôi mở khóa [Ether Độc Nhật]. Do đó, mánh khóe và kiến thức về thế giới này và các nhân vật là tất cả đối với tôi.
Và như thế.
Tôi trở nên mạnh mẽ hơn 'một mình'.
Đánh bại những kẻ mạnh xuyên suốt một năm, cuối cùng tôi đã đánh bại được Hilde, nhân vật mạnh nhất.
“…”
Trong quá trình đó, tôi nhận ra rằng tôi đã yêu không chỉ 'trở nên mạnh mẽ hơn', mà còn cả thành phố học viện.
Nhưng không còn gì cho tôi cả.
Bởi vì tôi đã sử dụng hết mọi thứ tôi biết để 'trở nên mạnh mẽ hơn'.
Bởi vì tôi đã tiến lên trên một con đường méo mó chỉ vì mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Bởi vì tôi đã trở thành [Pink Spiral] và chối bỏ số phận của 'tiền bối ngốc nghếch Clara'.
“…”
Và như thế, tôi đã vứt bỏ mọi thứ và bắt đầu lại từ một lần nữa.
Số phận của Clara, một học viên tóc hồng yêu trường. Để bắt đầu lại từ đầu, [Pink Spiral] đã chọn cách bị lãng quên.
Bởi vì tất cả những gì tôi có thể làm cho thành phố mà tôi đã yêu là chạy về phía kiến thức ít ỏi và câu chuyện chính.
“…”
Tôi những tưởng mình đã rũ bỏ mọi hối tiếc trong trận chiến cuối cùng, thế mà.
Sự ích kỷ và những hành động bốc đồng khắc sâu trong thời gian qua. Những nghiệp quả đó thỉnh thoảng lại ghé thăm, đeo chiếc mặt nạ của những ký ức ngày cũ trong thầm lặng.
'Có lẽ là vì đã lâu rồi mình mới gặp mặt người sử dụng [Ether Sóng]."
Bell, thư ký của <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất>.
Tin tức mà người khái niệm xấu xa truyền đến.
Có nghĩa là dòng chảy của câu chuyện chính đã thay đổi. Số phận đã bị bóp méo.
“…”
Dẫu vậy...
Nếu số phận đã định trước bị bóp méo, tôi, người đã trở nên mạnh mẽ, có thể đưa nó trở lại con đường ban đầu.
‘Để làm được như vậy, mình đã chấp nhận trái tim của Clara.’
Đó là khoảnh khắc.
Khi tôi băng qua cổng trường và đi qua sân, tôi nghe thấy giọng nói của ba đàn em bên tai.
“… Ồ! Tiền bối!"
"Chị mới từ khu mua sắm về hả! Đồng chí tiền bối!"
"Hờờờờờờờờờ..."
Các đàn em đã dọn dẹp khán phòng mới được sửa chữa từ sáng sớm. Bọn họ túm tụm lại với nhau, mặc bộ trang phục giống tôi, bộ đồ thể thao màu đỏ đặc trưng của <Học Viện Lăng Kính Trung Ương>.
Alvit vẫn siêng năng dọn dẹp như mọi khi.
Kara đang làm những cử chỉ cường điệu giả vờ phát biểu.
Rota liên tục ngáp, có lẽ do đọc sách đến tận đêm khuya.
Alvit đến gần tôi và chỉ vào Kara trong khi trút ra những lời phàn nàn.
"Tiền bối! Cậu ta cứ mày mò trong phòng cho đến tận bình minh, tiếng búa kêu inh ỏi làm em không tài nào ngủ được!"
"Há há há!! Đồng chí Alvit à! Đồng chí có tò mò cái tôi đang làm không? Tôi sẽ chỉ cho đồng chí thấy nếu muốn!"
"Tôi không tò mò, tôi chỉ bảo cậu là đêm hôm khuya khoắt thì yên lặng cho người ta ngủ!"
“… Tớ nghĩ rằng mình cũng nghe thấy vài tiếng ồn cho đến tận khuya."
"Đồng chí Rota! Đồng chí cũng tò mò sao?"
"Không."
"Thật tàn nhẫn! Đồng chí nỡ lòng nào đưa ra một câu trả lời phũ phàng đến vậy!"
"Kẻ tàn nhẫn là cậu ấy, đêm rồi thì đi ngủ sớm đi."
Khuôn viên của <Học Viện Lăng Kính Trung Ương> nhanh chóng trở nên ồn ào.
Tôi không thể không mỉm cười khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
‘Trong tác phẩm gốc, Alvit không bao giờ hỏi ý kiến Clara về bất cứ điều gì.’
Có vẻ dù tôi nhập vai 'Clara' đến đâu, thì vẫn có một chút phụ thuộc vào vị tiền bối ngốc nghếch này trong trái tim Alvit.
“…”
Nó hơi khác so với trò chơi, nhưng.
Bằng cách nào đó, 'số phận' đã thay đổi... cũng không tệ.
Tôi không nhịn được mà bật cười.
"Phì... Ahahahaha―♪"
"Tiền bối! Đừng cười nữa!"
Bọn tôi ngồi tám chuyện cho đến tối hôm đó trong khi chiêm ngưỡng vào lá cờ bí ẩn mà Kara đã làm.
Và tối hôm đó.
Khái niệm xấu xa lại đến trường.
"Người, các người, các người dám―!! Cho dù ta đã giúp các người rất nhiều!! Quân phản bội―!!"
“…?”