Bell, người đã được giải đáp thắc mắc cùng như biết được những sự việc vô lý đang xảy ra, cho biết cô sẽ báo về trụ sở trước khi trở về đồn trú trên chuyến tàu đêm.
Alvit nói với Bell với giọng ngờ vực:
"Chị cứ thế qua lại <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir> bằng tàu ether chỉ vì một vấn đề tầm thường thế này có ổn không vậy...?"
“…?”
Trong mắt Alvit, Bell giống như một phú bà sẵn sàng chi tiền đi taxi cho bất kỳ quãng đường nào có thể đặt chân tới trong vòng 5 phút đi bộ.
Để mà nói, <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir> và <Học Viện Lăng Kính Trung Ương> không cách nhau quá xa, đồng thời không phải một khoảng cách quá ngắn để qua lại thường xuyên đến vậy.
Nhưng Bell trả lời bằng một tông giọng thờ ơ:
“… ổn? Có hề gì? Tất cả các chi phí cần thiết đều được trích ra từ kho bạc của <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất>. Với cả khoản phí duy trì phẩm giá mà ta nhận được từ hồi năm nhất ở <Trường Trung Học Nữ Aesir> cũng đủ dư giả đi lại cả năm~"
"P-Phí bảo trì phẩm giá...?! Đi tàu cả năm?!"
"Cái đó là chuyện bình thường đối với các trường học thuộc liên minh mà? <Học Viện Lăng Kính Trung Ương> cũng là một phần của liên minh... Nghĩ lại thì, mấy người không nhận được phí duy trì phẩm giá từ quỹ trường học sao?"
"Bọn em còn không đủ miệng ăn... Huống chi là duy trì phẩm giá, đến phí duy trì sự sống còn chả thấy đâu nữa là..."
"Wow~ Các người thật sự là lũ ăn mày."
“…”
Bell che miệng nói: "Ôi chao, ôi chao..." với vẻ mặt thực sự sốc.
Alvit lắc đầu ngao ngán.
Chỉ biết siết chặt nắm đấm mà trút nỗi uất ức khôn nguôi.
"Ahh, cái ngôi trường chết tiệt này...!"
Cùng lúc đó, Kara và Rota cũng thở dài trong lúc ngẩng đầu.
"Haaa..."
"Haaa..."
"Ahaha―♪"
Hãy mạnh mẽ lên nào, các chị em vườn đào.
Có thể hiện tại chúng ta là những cô gái ăn xin vùng nước ngọt Takchoeon, nhưng rồi một ngày chúng ta sẽ đi trên những cỗ xe ngựa có mái che khổng lồ tựa như tán lá của cây thế giới.
Tôi gật gù định an ủi Alvit thì nhớ một sự thật đớn người.
‘À phải rồi, tử địa nhà thục...!’
Ví dụ này quá đáng ngại.
Đường Thục.
Nơi mà đến cả Gia Cát Lượng cũng không thể trốn thoát.
Giống như Đường Thục tọa lạc ở vùng núi non hiểm trở, <Học viện Lăng kính Trung ương> cũng nằm trên một con đường đồi dốc.
“…!”
Tôi nổi da gà một lúc khi nghĩ về những năm tháng đầy nước mắt của Gia Cát Lượng.
Những cụm từ đáng ngại xoáy vào tâm trí tôi...
Đài tưởng niệm ngai vàng, năm trại ở đồng bằng Wuzhang, Trương Uyển note65071, Bay Vũ …
Cuộc viễn chinh về phương bắc của hội chị em vườn đào bắt buộc phải thành công.
‘Mã Tắc...! Chúng ta cần phải thảo phạt Mã Tắc!’
Tôi dám thề rằng sẽ nhét kỹ thuật tối thượng [Pink Lemon Sherbet] vào miệng bất cứ ai dám bảo rằng leo núi là vì phong cảnh đẹp trước mặt tôi.
Bỏ lại Bell, người bảo rằng sẽ đi điện một cuộc gọi.
Bốn người bọn tôi tay trắng vẫn hoàn trắng tay lủi thủi trở về trường từ khu mua sắm.
Những lúc như thế này thì nên chọn uống trà để ngăn cơn đói hơn là không làm gì. Bọn tôi đã sử dụng hết số trà dự trữ trong phòng hội học viên. Nhưng vì vẫn còn rất nhiều trà chất đống trong tủ tiếp tế, nên là có mang cả xô đầy ắp nước theo để pha trà cũng không thành vấn đề.
Tôi vỗ tay để thu hút sự chú ý của các đứa em sắp rút về phòng từng đứa.
Bốp bốp―☆
Mấy đứa nhỏ quay đầu lại nghe tiếng vỗ tay.
“…?”
"Sao vậy ạ?"
"Hửm?"
"Sao chúng ta không dành thời gian để thưởng trà nhỉ? Nếu tất cả cùng trò chuyện, bao gồm cả Bell, người sẽ quay lại sau―☆ Cơn đói và nỗi buồn sẽ bay lên thiên đàng♪ Thiệt đó☆"
"Hừm... Bây giờ em hơi buồn ngủ, nhưng đồng ý. Hôm nay gió mùa đông bắc về... Em muốn uống đồ ấm trước khi đi ngủ."
Giật
Khi Rota đồng ý trước ý kiến của tôi trong khi giật giật đôi tai mèo của mình, Kara và Alvit cũng gật đầu. Sau đó tôi đợi bọn nhỏ bước ra từ phòng sau khi thay bộ đồ thể thao thoải mái.
"Nào nào♪ các quý cô―☆ Xin hãy đi theo người chị gái dễ thương này―☆"
"Tớ cứ thấy nhột nhột mỗi lần tiền bối tự gọi mình là 'chị'..."
"Tôi đồng ý với điều đó. Bất kể nhìn thế nào, tiền bối vẫn giống một người ngang hàng hoặc nhỏ tuổi hơn..."
"Ừ, thành thật mà nói, tớ không cảm thấy bất kỳ sự tôn trọng nào cả..."
Tôi chỉ tay vào Rota và Kara đang nói chuyện phiếm mà lên án:
"Nè nè―☆ Hai cô nàng đang nói xấu kia! 2 điểm trừ ―♪"
"Là gì vậy ạ?"
"Hưm. Nghe sợ quá."
Trong khi những người được đề cập đến tỏ ra phớt lờ, Alvit là người duy nhất phản ứng với cụm từ 'điểm trừ'.
"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tích lũy đủ điểm trừ ạ?"
"Hô Hô, giả sử có một quý cô hư nào đó đốn tích lũy đủ 10 điểm trừ vì làm điều xấu♪―! Thì ô là la!"
"Thì sao ạ?"
"Thì...!"
Alvit nhìn một cách ngây thơ.
Tôi chu môi như chú vịt con về phía cô bé và kêu lên.
Đôi môi hồng bóng loáng của tôi chạm vào nhau, tạo ra những thanh âm dễ thương.
Mưm mòa―☆
"Cưng sẽ nhận được một loạt nụ hôn từ quý cô dễ thương này― ♡ Chu Chu―♡"
“…”
Alvit nhìn tôi với ánh mắt như đang nhìn rác rưởi.
Cũng không hẳn là rác rưởi lắm, chỉ như một tờ báo rách lỗ chỗ hơi dính bẩn... Ánh mắt mà người ta sẽ phô ra khi nhìn vào mấy bó giấy bỏ đi bên vệ đường mà ta thỉnh thoảng bắt gặp khi đi dạo ngoài công viên.
Phải thế này chứ.
Tôi cảm thấy hài lòng khi nhận được ánh mắt đó.
‘Mình cần phải quản lý mức độ yêu thích với 'hành vi của Clara' một thời gian bởi sự tôn trọng của Alvit đã vượt quá giới hạn cho phép.’
Cứ như thế, tinh thần trách nhiệm của Alvit sẽ được duy trì ở mức cao ngất ngưởng.
Mọi hành động đều có căn nguyên đằng sau và hệ quả đằng trước.
Điểm trừ là cấp độ yêu thích của Rota cũng sẽ giảm xuống và tôi sẽ không thể chạm vào đôi tai mèo mị hoặc đó.
Dù sao thì, tôi cần phải đi tới phòng tiếp tế dưới tầng hầm tòa nhà chính sau một thời gian dài kể từ ngày tôi tới lấy đồng phục cho mấy đứa nhỏ.
"Mỗi lần đi mất công dữ lắm, nên chúng ta sẽ lấy đủ dùng cho vài tháng―♪"
"Vâng."
"Ra là như vậy."
“…”
Mấy đứa nhỏ theo sau với vẻ mặt thờ ơ.
Con đường dẫn đến phòng tiếp tế phức tạp đến không tưởng. Một con đường rối rắm ngoằn ngoèo như thể được mở rộng bất hợp pháp vô số lần. Bọn tôi phải đi qua đi lại giữa hai đầu của tòa nhà chính trên chiếc cầu thang biến dạng, và đi xuống một đoạn dài cho tới khi đến nơi.
Cộc cộc―
Tiếng bước chân của bốn con người vang vọng trên con đường mòn le lói vài bóng đèn khẩn cấp rất nhỏ, lối đi cũ phủ đầy bụi khiến người ta liên tưởng đến cuộc sống của những người đồng chí huyện Củ Chi thời kháng chiến.
Tôi chỉ tay vào tủ tiếp tế nằm ở chính giữa phía cuối con đường.
"Chúng ta tới rồi―♪"
"Đây là lần đầu tiên em đến đây kể từ ngày nhập học..."
"Chính xác♪, bởi vì người chị tốt bụng và dễ thương này đã đi lấy quần áo cho Rota và Kara―☆"
"Trường chúng ta nhìn ngoài nhỏ nhỏ bẩn bẩn thế mà tầng hầm lại phức tạp không ngờ nhỉ."
Giật
Rota dường như đang ngó quanh với đôi đồng tử tỏa sáng như những viên ngọc mắt mèo trong bóng tối mờ.
Ngay lúc đó, một âm thanh yếu ớt vang lên từ một bên tường.
Tách...
[Beeeep―]
Đôi tai mèo co giật.
Rota dừng lại một chút trong khi đi bộ.
"Hả? Vừa rồi là âm thanh..."
"Vầng―!! Quý cô Rota!! Cưng vừa nói một từ xấu ~ ♪ 10 điểm trừ !! Lại đây nào Chu Chu―♪"
"Aaaah?! Chị bị điên à! Dừng lại! Em bảo dừng lại―!!"
Tôi nhanh chóng đáp một loạt hôn lên má Rota, còn Rota thực sự giật mình và chạy trốn vào trong phòng lưu trữ.
“Phìu... Suýt thì lộ.”
Vẫn chưa phải lúc.
‘Chúng ta thậm chí còn chưa hạ gục được một linh mục nào của <Ratatosk> mà mi đã bắt đầu nở rồi.’
Tên Spoil chết dẫm.
Tôi gõ nhẹ vào bức tường tầng hầm nơi âm thanh vừa vang lên một lần với trái tim hơi bực bội. Thế rồi, tôi đuổi theo mấy đứa nhỏ vào phòng tiếp tế.
"Mấy gái―☆ Sao đã vào rồi― ♪ Tiền bối bị bỏ lại ngoài hành lang cảm thấy rất là buồn đó nha~"
Bên trong phòng tiếp tế mà bọn tôi bước vào.
Có một tủ quần áo lưu giữ đồng phục.
Ba đàn em ngơ ngác nhìn quanh phòng lưu trữ, bất ngờ trước số lượng đồ đạc có trong căn phòng.
"Có rất là nhiều―☆ trà trong tủ tiếp tế ~ Nào các gái, hãy lấy chúng ra và cùng nhau thưởng thức ~ Hô Hô Hô♪"
"Tiền bối?! Đó là...!"
Alvit đã bị sốc khi nhận ra những lon trà khô đóng lon lấp đầy toàn bộ tủ tiếp tế tựa như Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc. Cô bé không nói nên lời, có vẻ như chỉ mới nhận ra do bị cuốn theo cuộc trò chuyện.
"C-Cái quái gì thế này...?! Tại sao lại có nhiều trà tới vậy trong khi không có gì để ăn?!"
"Yub♪ Đó là bởi vì―☆ Đối với những quý cô như chúng ta, thời gian thưởng trà ấm cúng cũng quan trọng như cuộc sống vậy♪"
"Tại sao lại dự trữ trà thay vì thức ăn chứ!! Không phải nên chăm lo cho cuộc sống trước cái thứ quan trọng ngang bằng cuộc sống sao?!"
"Không có đâu nà―♪"
Một cảnh tượng dễ khiến người ta liên tưởng đến phòng lưu trữ của một người bị ám ảnh bởi việc dự trữ thực phẩm trong các bộ phim ngày tận thế điển hình, toàn bộ chỗ chứa của tủ tiếp tế chứa đầy trà đóng lon. Và mỗi lon đều có đóng dấu tên và biểu tượng của các trường thuộc khu vực đông bắc thành phố học viện.
‘Thì, thực chất đây đều là chiến lợi phẩm từ sự kiện của trường khác mà mình tham dự hồi năm nhất.’
Bọn tôi lấy ra rất nhiều lon trà từ đó, cùng nhiều vật dụng thông thường khác như chăn và thùng phuy, rồi lên đường trở về.
Phịch―!
Phịch...
May thay, trên đường trở về, âm thanh kim loại từ thùng phuy và lon trà vang vọng lớn. Nhờ vậy mà bọn tôi không còn nghe thấy âm thanh yếu ớt của tên spoiler chết tiệt.
'Thứ đó' có vẻ như đã bắt đầu có nhận thức và ngừng khóc.
Cuối cùng tôi tuyên thệ giờ thưởng trà ngoài trời ngay khi vừa bước ra từ lối đi xuống tầm hầm mà bọn tôi mới đi lên.
"Nào nào mấy gái♪ chúng ta sẽ có một buổi thưởng trà nhàn nhã☆ trong khi ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời đêm―♡"
"Thưởng trà... đâu có phải là nấu nước trong thùng phuy...?"
"Đồng chí Rota, đừng để ý tiểu tiết thế chứ. Há Há!"
"Được rồi."
"Thì có làm sao nào! Đằng nào chẳng vào bụng, chung quy lại đều là hồi ức và lãng mạn hết! Há Há Há Há!"
"Ô Hô! Kara― ♪ Đồng chí đã đưa ra một quan điểm tuyệt vời― ♡ Cưng nhận được 4 điểm công đức―☆"
Lần này Alvit phản ứng với từ khóa 'điểm công đức'.
"Có cả điểm công đức ạ?"
"Chính xác♪―☆ Nếu có điểm trừ thì tất nhiên phải có điểm cộng! Đó là quy tắc công bằng và bất biến của các cô gái! Từ nữ thần công lý! Các thiếu nữ cao quý à―♪"
"Vậy thì tiêu chí khen thưởng của hai hệ số điểm này là..."
Alvit đang cố gắng tìm ra mối liên hệ trong 'Lời ba hoa của Clara' mà tôi thốt lên một cách thiếu suy nghĩ và tự nhiên. Kara vỗ vỗ vai cô và lắc đầu.
"Đồng chí Alvit, đừng để ý tiểu tiết vậy chứ! Há Há Há Há! Vậy mới lãng mạn!"
"Kara♪ Thưởng 6 điểm công đức― ♡ Lại đây! Để bổn cô nương trao cho cưng một nụ hôn nồng cháy! Chuuu~☆"
"Em xin cung kính từ chối."
"Á, phũ phàng quá―☆"
Cuối cùng giờ thưởng trà cũng bắt đầu sau nhiều rắc rối gặp phải.
Trong khoảng đất trống trước tòa ký túc xá, cành cây và củi chất đống bên trong thùng phuy sắt phát ra ánh sáng văn minh ấm áp.
Bầu trời đêm nơi một bức màn ánh sao hạ xuống bên dưới tán của cây thế giới tỏa ra ánh sáng màu trắng mờ nhạt. Hương vị của cốc trà ấm giữa tiết trời se lạnh, hướng mắt nhìn lên bầu trời đêm cùng với hơi ấm từ lửa trại cháy trước tòa ký túc xá yên tĩnh mới tuyệt vời làm sao.
Sụp―
Thực ra, bởi bọn tôi chỉ đơn giản là thêm nước cùng lá trà vào ấm rồi đun sôi mà chẳng có kỹ thuật gì, nên hương thơm vốn có của lá trà đã tiêu biến hẳn. Bốn người bọn tôi chỉ sì sụp cốc trà để quên đi cơn đói và sưởi ấm cơ thể.
"Sụp."
“… Ực."
“… Phìu―"
Mấy đứa nhỏ lặng lẽ sì sụp cốc trà trong khi thẫn thờ nhìn vào đống lửa với chăn trùm trên vai. Trong số đó, Rota có vẻ là người kị đồ nóng nhất, bởi nãy giờ tôi chỉ thấy cô bé húp được đúng một ngụm rồi ngồi thổi suốt.
Một đống lửa được thắp lên dưới bầu trời đêm tối.
Những cô gái trong bộ đồ thể thao quấn chăn cũ.
Cốc trà đắng bỏ bụng để quên đi cái đói và cái lạnh.
“…”
Đây không phải rất giống cảnh tượng trước văn phòng lao động vào lúc bình minh sao...?
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Cảm tưởng như tôi đã chứng kiến cảnh tượng này vô số lần trước đây.
Ấy vậy mà tôi lại không cảm thấy nhàm chán chút nào.
“…”
Alvit húp một ngụm trà rồi nói nhỏ:
“… Tiền bối Bell. Chỉ đến muộn."
"Hưm? Đúng ha? Chị ấy không giống người sẽ biến mất mà không nói một lời..."
Rota, người chẳng thể húp lấy một ngụm, chỉ biết chu môi ra thổi cho trà bớt nóng, đáp lại những lời đó. Và Alvit tiếp tục cuộc trò chuyện với đôi mắt vẫn dán chặt vào đống lửa:
"Có phải là vì... tình trạng xói mòn hầm ngục? Có vẻ như có điều gì đó ngoài dự liệu đã đã xảy ra."
Những từ Alvit buột miệng thốt ra.
Những lời đó làm tăng thêm cái lạnh lẽo cho sự im lặng thoải mái vẫn tiếp diễn cho đến bấy giờ.
“…”
“…”
“…”
Tất cả đều cảm nhận được bầu không khí đáng lo ngại kể từ lúc rời tiệm bánh mà không có thu hoạch gì.
“…”
Và tôi lặng lẽ đặt chiếc cốc trống rỗng xuống.
Rõ ràng một sự việc thực sự đáng lo ngại đã xảy ra.
Bởi vì có một sự hiện diện đang vội vã phóng về địa điểm gợi nhớ đến một văn phòng lao động này.
"Các ngươi―!! Khoan~!! Giúp ta―!!"
Tap tap tap―!
Một con nhóc mặc trên mình bộ đồ thể thao màu đỏ giống như của bọn tôi.
Bell đang chạy về phía đống lửa trên sân trường, vẫy tay với giọng khẩn trương.
“… Tiền bối Bell?"
Kêu vang
Bọn tôi, những người đang nhàn nhã uống trà, bao gồm cả Alvit, lặng lẽ đặt cốc xuống và nhìn Bell.
“…?”
"Có chuyện gì thế?"
Và Bell, người đã chạy với một tốc độ đáng kinh ngạc xứng danh người sử dụng khả năng ether cấp cao, cầu xin với biểu cảm tuyệt vọng:
"Aaaaah―!! To chuyện rồi!! Đám <Gjallarhorn> ở đồn trú―!! Bọn chúng dám phớt lờ mệnh lệnh chờ của ta với tư cách chỉ huy tại chỗ và đi về phía bắc!!"
"Cái gì?!"
"Hơn nữa, những kẻ đó hiện đang lang thang ở khu vực phía bắc thành phố giao chiến với <Học Viện Scarlet> ―!! Một mình ta không thể lo hết được!!"
Năm đôi mắt im lặng nhìn nhau.
* * *
Phó chủ tịch <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất>.
Sieglinde khẩn trương gõ cửa văn phòng chủ tịch, đi ngang qua hàng chục nhân viên cố gắng đứng dậy và chào cô.
Vẻ mặt cô cứng đờ đến đáng sợ, và đôi tai sói đen của cô đang run rẩy.
"Xin thứ lỗi thưa chủ tịch. Tình trạng đường truyền liên lạc không được tốt nên tôi đến để báo cáo trực tiếp".
Cốc cốc cốc
“…!”
Cùng lúc đó, những người phục vụ chuẩn bị đứng dậy chào hỏi cô đều vội vã chạy ra ngoài.
Ba tiếng gõ cửa.
Là ám hiệu chỉ một vấn đề nghiêm trọng mà chỉ có sinh viên cấp điều hành mới được phép biết.
Sau khi sự hiện diện của các nhân viên đều đã rời đi, giọng nói của một cô gái thờ ơ vang lên từ phía sau cánh cửa.
“… Vào đi."
"Xin mạn phép."
Cạch
Văn phòng chủ tịch <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất> mà cô bước vào.
Và bên trong, an tọa trên chiếc ghế nằm ở chính giữa văn phòng là một cô gái màu trắng bạc với biểu cảm vô hồn như thường lệ... Brunhilde.
Sieglinde đứng nghiêm trong tư thế lịch sự và báo cáo:
"Lãnh đạo của nhóm điều tra <Gjallarhorn> được cử đến <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir> ở khu vực đông bắc, Sigrun, đã đơn phương dẫn đầu đội điều tra tiến hành một cuộc điều tra ở khu vực bị xói mòn phía bắc. Và có báo cáo rằng một cuộc đụng độ đã xảy ra với các sinh viên của <Học Viện Scarlet> gặp phải ở khu vực phía bắc."
“…”
"Trong... quá trình đó, tin tức rằng một trong ngũ sắc... [Red Trajectory] đã can thiệp..."
Clang―!
Ngay sau khi bài báo cáo của Sieglinde kết thúc, Brunhilde đứng dậy với lấy cây thương dựng phía sau ghế. Rồi cô đưa ra chỉ thị mà không hề nhìn lại:
“… Sắp xếp một chuyến tàu đi đến khu vực phía bắc."
"Tôi đã lo liệu rồi."
"Hiểu."
Lê bước lê bước
Cứ như vậy, Brunhilde rời khỏi văn phòng hội trưởng hội học viên mà không chút do dự.
“…”
Trong khi Sieglinde đang kiểm đếm chỉ thị để đưa ra cho những nhân viên, chuẩn bị cho sự vắng mặt của tổng thống. Cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn về món đồ bày biện trên bàn làm việc của chủ tịch.
Nheo mắt lại, cô xác định được nguồn gốc của cảm giác bất an đó.
“…?”
Vì một lý do nào đó mà chiếc điện thoại ether kết nối trực tiếp tới văn phòng chủ tịch đã bị đập vỡ thành mảnh vụn.
Giữa những mảnh vỡ của chiếc điện thoại, điều kinh ngạc đập vào mắt cô là... một lượng máu rất nhỏ.
“… Chủ tịch?"
Sieglinde hướng vẻ mặt hoài nghi về nơi Brunhilde rời đi, nhưng chỉ còn sự im lặng lạnh lẽo kéo dài tại đó.
Vann: một con sông lớn ở Hàn Quốc, cứ xem như sông hồng bên bển cũng được Vann: ở đây chỉ để là thục chứ không biết là thục gì Vann: Shu Road, có vẻ là tên một địa danh Vann: Một cao nguyên gần sông Wei ở trung quốc, trong đó Wu nghĩa là 5, zhang là đơn vị đo của người trung, quy đổi ra là 3⅓ mét Vann: chịu chết Vann: biết thế hồi ấy chịu khó ngồi đọc hết cuốn tam quốc diễn nghĩa Vann: Mã Tốc hay Mã Tắc, tự Ấu Thường, một trong Mã Thị Ngũ Thường, là tướng nhà Thục Hán thời tam quốc Vann: chào mừng tới với Địa Đạo Củ Chi Vann: cho ai đã quên thì Sieglinde là người nói chuyện với Hilde ở chương 13