Alvit hỏi lại bằng giọng chết lặng.
“… Ai đấy?"
Bell, người yêu thích khái niệm 'kẻ chiến thắng tự mãn' của <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất>, làm một biểu cảm hờn dỗi.
"Aah~"
Bell lúc này đang ngồi trong bóng tối của phòng hội học viên tầng 2, nơi ánh hoàng hôn mờ dần chiếu xuống. Cô xoắn mái tóc đen của mình, đầu ngón tay chống cằm, toát ra một khí tức vô cùng khó chịu.
Cô lẩm bẩm một tiếng thở dài:
“… Ta thậm chí còn luyện tập cách nói cho mỗi tình huống."
Bell có vóc dáng trẻ con nhỏ nhắn không phù hợp với một học viên trung học năm hai. Nhưng hào quang tuôn ra từ cô toát lên một áp lực không thể bất cẩn bỏ qua.
"Haaa..."
Ánh hoàng hôn lấp lánh trên chiếc huy hiệu năm hai màu bạc trên tay áo của Bell.
“… Thế này chẳng vui tẹo nào".
Với những lời đó, Bell đã thử một cái gì đó với vẻ mặt chán nản. Khi đôi mắt đỏ tươi của cô liếc nhìn chúng tôi, không khí lan tỏa xung quanh run rẩy.
Vù vù vù―
Một âm thanh yếu ớt chỉ có thể nghe thấy trong thế giới của khoảnh khắc, một khả năng nhận thức rộng lớn.
“…!”
Tôi ngạc nhiên khi cảm nhận được sự hiện diện của Bell.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô bé đã đánh giá ‘khoảng cách’ giữa chúng tôi và chiếm quyền kiểm soát không gian.
'Đúng như mong đợi của một nhân vật mạnh mẽ tham gia vào giữa câu chuyện, Bell sử dụng [Ether Sóng]."
[Cơ Bản], [Rung Động], [Sóng], [Độc nhất].
Giai đoạn thứ 3 trong số 4 giai đoạn thao tác ether.
Cấp độ tiếp theo vượt ra ngoài [Ether Rung Động] 'cộng hưởng' với thực tế.
[Ether Sóng] 'bóp méo' thực tế.
Đó là một phạm trù thuộc về những người có thể tự gọi bản thân là 'mạnh' ngay cả trong <Thành Phố Học Viện Yord>.
Ether sóng đỏ của Bell tách ra như những sợi chỉ và tiếp cận, chiếm lấy phòng hội học viên.
Vù vù vù―
[Ether Sóng] của Bell lan ra và thống trị tất cả các vật thể và con người tồn tại trong bán kính vài mét. Mặc dù phạm vi hẹp hơn người dùng [Ether Độc Nhất], cô bé chắc chắn đã tạo ra lãnh địa riêng.
“…”
Bell, người chắc chắn đã thống trị được môi trường xung quanh, bắt đầu lấp đầy đôi mắt cô với sự nhạo báng.
"Hử...?"
Cô thả lỏng vẻ mặt chán chường vừa rồi của mình, và mỉm cười trong khi phát ra những âm thanh cười khúc khích với khóe miệng kéo lên. Nụ cười đó giống như nụ cười của một con mèo khi phát hiện ra con vật nhỏ ưa thích để chơi cùng.
"Cái gì thế này, tất cả các người đều mặc áo khoác hội học viên. Thế mà lại chỉ là mấy chú cá con sử dụng Ether cơ bản thôi sao?"
Khi khái niệm của cô không chỉ là một hành động mà còn là sự kiêu ngạo thực sự, cô không thể kiềm chế sự phấn khích của mình.
Tôi thầm cười tủm tỉm khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
‘Con nhóc kiêu ngạo thối tha này, ngay khi đánh giá bản thân chắc chắn là người mạnh nhất ở đây, con bé liền coi thường tất cả.’
Trên thực tế, có hai điểm mà Bell đã bỏ qua.
Một trong số đó là tôi đã tránh được 'khoảng cách' từ [Ether Sóng].
‘Đó là một tiểu xảo mà mình chưa bao giờ phải sử dụng trước mặt Hilde.’
Tôi đã hoàn toàn né tránh Ether của Bell cố bám víu để đo khoảng cách, và bình tĩnh giả vờ như không biết. Thế nhưng đàn em của tôi, những người vẫn thuộc phạm trù [Ether Cơ Bản] chỉ biết nao núng trước sự hiện diện áp đảo của Bell.
‘Từ góc nhìn của con bé, có vẻ như tất cả bọn mình đều đang sợ hãi, bao gồm cả mình.’
Khi bầu không khí dần nóng lên, Bell hành động nhàn nhã bắt đầu nghiêm túc. Và các đàn em của tôi, những người chỉ mới cảm nhận được một bầu không khí đáng ngại.
“…”
Tôi rơi vào trầm tư trong khi nhìn vào khung cảnh trong phòng hội học viên.
Thật kỳ lạ.
Nếu Bell đến từ <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất>, con bé hẳn phải được tiếp xúc nhiều với Hilde.
Tình hình hiện tại không giống hành vi của một người biết về [Pink Spiral] chút nào.
‘Có vẻ như cô nhóc chưa nghe được gì về mình từ Hilde.’
Điều chắc chắn là:
Bell không biết về 'quá khứ’ của tôi.
‘Thay vì vội vàng bộc lộ sức mạnh... Có lẽ mình nên hùa theo để cuộc trò chuyện tiến triển.’
Tôi nhìn chằm chằm vào sàn nhà nơi Bell đang ngồi.
Kẽo kẹt―
“…”
Sự thật thứ hai Bell đã bỏ qua.
Nhìn vào đó, sẽ không lâu trước khi khái niệm của con bé sụp đổ.
Vì thế, tôi quyết định tiếp tục đóng vai Clara trước mặt Bell.
"Wow―☆ Dễ thương quá! Ruy băng cũng phù hợp với gái! Nè☆ Cưng có đến chơi ở trường của bọn chị không―☆ Hay để chị đi pha trà rồi chúng mình ngồi hàn huyên tâm sự nha?"
"Haha, cảm ơn nhã ý của ngươi. Nhưng ta không có đến chơi~"
Bell không rút lại nụ cười lạnh lùng của mình, và toàn lực phát ra [Ether Sóng], hoàn toàn thống trị không gian. Và đàn em của tôi, những người vừa mới nhận thấy điều gì đó đã xảy ra bắt đầu hoảng loạn.
"Người đó vừa...!"
“… Có vẻ như cô ta đã làm gì đó."
"Ớ, hả?! Chuyện gì đang xảy ra vậy―☆"
“…”
Alvit xóa đi vẻ mặt hoang mang, ánh mắt lạnh lùng, đi tới phía trước hỏi một câu.
"Tôi không biết cô là ai, nhưng. Xin hỏi một học viên năm hai của trường khác đang làm gì trong phòng hội học viên của trường chúng tôi?"
"Hầy~"
Mặc cho giọng điệu lịch sự, Alvit đã đặt tay lên chuôi kiếm với vẻ cảnh giác.
Bell tiếp tục cười khúc khích trong khi nhìn vào cảnh tượng đó.
"Hừ... Ai biết ta? Tại sao nhỉ~? Vị tiền bối dễ thương này không muốn trả lời câu hỏi của tên đàn em hỗn xược đâu ~"
"Tôi không phải là đàn em của cô. Và nếu một học viên không rõ danh tính đột nhập vào trường, chúng tôi sẽ phải thực hiện các biện pháp phòng ngừa cần thiết."
"Há? Khoan! Hình như tại mặt trời lặn quá chói lọi nên em không thể nhìn thấy đồng phục ta đang mặc thì phải?"
“…”
"Hahaha... Đùa thôi mà~ Vị tiền bối dễ thương này đến chơi vì cô muốn làm quen với mọi người~"
“… Tsk”
Alvit tặc lưỡi thất vọng, nhưng không lùi bước, cố gắng bảo vệ chúng tôi hết mức có thể.
Khúc khích
Bell mỉm cười mãn nguyện khi trực tiếp bộc lộ sức mạnh và quan sát Alvit câm như hến.
Đôi mắt đỏ tươi sáng ngời trong bóng tối. Chiếc áo khoác <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất> màu đen khoác lên vai cô. Khả năng ứng dụng Ether tự nhiên thống trị môi trường xung quanh.
Xét về mọi mặt bên ngoài, Bell áp đảo nhóm của Alvit.
“…”
“… Kuh."
“…”
Tất cả mọi người của <Học Viện Lăng Kính Trung Ương> chỉ biết đứng chôn chân, không thể đáp trả lời nói của Bell. Đó là một tình huống mà con quái vật khái niệm xấu xa Bell yêu thích.
"Hựm...!"
Bell thể hiện sự hài lòng tột cùng trong khi thưởng thức bầu không khí như bị đóng băng một hồi lâu. Sau đó, cô rút lại tất cả ether sóng lan truyền trong không gian và mỉm cười với vẻ thỏa mãn.
"Ahahahaha―! Đùa thôi ~ Chỉ là đùa thôi! Nè! Biểu cảm của ngươi đáng sợ quá! Vị tiền bối dễ thương đây cũng biết sợ đó nha ~"
“…”
Bell bước về phía trước trong khi đưa tay ra về phía Alvit.
Cô giẫm lên một điểm nhất định trên sàn nhà.
Kẽo kẹt―
Tiếng tấm lót sàn vặn vẹo.
Do việc tu bổ được hoàn thành vào hôm nay, nên Bell không biết, ban đầu chỗ đó có một lỗ hổng lớn trên sàn gỗ cũ của phòng hội học viên.
"Giờ thì...!"
Tôi lấp đầy ngón chân bằng [Ether Sóng] và xoay gót chân.
Woong...!
Một âm thanh yếu ớt không thể nghe thấy, bị bao phủ bởi âm thanh của sàn nhà vặn vẹo.
Bởi vì sự chú ý được chuyển hướng sang mặt trời về đêm và bầu không khí căng thẳng, các đôi mắt trừng lên nhìn nhau.
Ether đỏ rò rỉ rất nhẹ từ chân tôi đã không bị để ý.
Cứ thế, Bell vẫn mỉm cười hài lòng, tiếp cận Alvit với một khuôn mặt nham hiểm. Mái tóc của cô được buộc gọn gàng ở đuôi bên đung đưa cùng với những cử chỉ vui tươi.
"Ha! Ta hơi mệt mỏi vì phải chờ đợi quá lâu ~ Nhưng ta sẽ giới thiệu bản thân một cách trịnh trọng! Ta chính là Bell, thư ký siêu cấp dễ thương của <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất>...!"
Rắc―!
Cùng với tiếng sàn gỗ vỡ ra.
Khuôn mặt của Bell, vốn đang bước đi một cách thờ ơ, từ từ chìm xuống.
Mọi người đều bối rối quan sát tình huống xảy ra quá đột ngột.
Uỳnh―
"Eeeek――?!"
Như thể chìm xuống đầm lầy.
Cảnh tượng Bell biến mất trên sàn nhà hiện lên dưới dạng thước phim tua chậm.
Và con bé ngay lập tức rơi xuống tầng 1.
Rắc!!
Uỳnh―!!
Lăn lăn
Keng!
Cùng với tiếng hạ cánh lớn, là tiếng vật liệu xây dựng chất đống trên tầng 1 sụp đổ. Giống như có một quả bom nổ tung tại chỗ, một đám mây bụi bốc lên cuồn cuộn từ cái lỗ được tạo ra trong phòng hội học viên.
Bọn tôi lẩm bẩm trong khi nhìn vào đám mây bụi nhuốm màu đỏ của ánh hoàng hôn.
"Cái quái gì vậy."
“… Haaa."
“… Đã xảy ra chuyện gì?"
"... Ahaha☆ Có vẻ như việc trùng tu sàn nhà vẫn chưa hoàn thành―☆"
Sự căng thẳng biến mất ngay lập tức.
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào cái lỗ được tạo ra trên sàn nhà.
Ở đó, Bell bị mắc kẹt giữa các vật liệu xây dựng, lộn ngược hoàn toàn với chiếc váy bị lật lên. Và cô bé có vẻ bối rối trước tình huống đột ngột, chỉ biết đảo mắt xung quanh đến khi bắt gặp ánh mắt của bọn tôi.
“…”
“…”
“…”
“…”
Sự yên lặng...
Lúng túng...
Và xấu hổ...
Xào xạc―
Bell kín đáo nhổm dậy, giả vờ thờ ơ trong khi phủi phủi quần áo. Nhưng đồng phục và áo khoác của cô đã bị dính sơn. Rồi cô chán nản nhìn vào mớ hỗn độn xung quanh mình và nói:
“… Ừm, các người có thể đừng báo cáo chuyện này được không? Ta sẽ gặp rắc rối lớn nếu sếp phát hiện ra."
“…”
“… Xin lỗi. Ta sẽ dọn dẹp."
Bell vội vàng thực hiện quy trình dọn dẹp. Nhưng các vật liệu xây dựng rải rác xung quanh không ở mức độ có thể trở về hiện trạng ban đầu chỉ với hành động dọn dẹp vu vơ.
“…”
“…”
“…”
Bell nhanh chóng bỏ cuộc và nhìn lên chúng tôi ở trên. Cô lầm bầm trong khi nhìn vào bộ đồng phục luộm thuộm của mình:
“… Các người, có bộ quần áo dự phòng nào không?"
“…”
“…”
“…”
“… Mọi người ới...?"
Khái niệm suy cho cùng cũng chỉ là khái niệm. Bell không phải là kiểu người thực sự vượt quá giới hạn và gây rắc rối.
Con bé chỉ tận hưởng bầu không khí mà thôi.
Thế nhưng chiếm đóng trái phép cơ sở vật chất của một trường khác liên kết với liên minh và làm hư hại tài sản là một vấn đề có thể được chính thức báo cáo với <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất>.
Trên thực tế, giống như hầu hết mọi người hay dễ dãi với bản thân, các học viên của <Hội Đồng Học Viên thống nhất> thường bỏ qua mấy vấn đề nhỏ nhặt như vậy một cách kín đáo. Nhưng không may thay, Brunhilde, chủ tịch hội học viên thống nhất lại nổi tiếng là một người hà khắc với các nguyên tắc.
Và Bell là cấp dưới trực tiếp của Brunhilde.
"Ừm, các cậu ới...?"
Cuối cùng, Rota đáp lại tiếng kêu đáng thương đó.
“… Em sẽ cho chị mượn bộ đồ thể thao của mình."
“… Xin lỗi."
* * *
Chúng tôi mang áo khoác và đồng phục của Bell đã dính sơn bẩn khắp nơi đến chỗ ông hoa đà ở tiệm may. Nhưng ông hoa đà chỉ biết lắc đầu ngao ngán, đáp lại rằng không thể cứu vãn nổi.
“… Có vừa không ạ?"
“… Ừm."
Bell lúc này tạm thời mặc bộ đồ thể thao của <Học Viện Lăng Kính Trung Ương>. Và để đổi lấy việc chúng tôi không báo cáo cô bé, cô bé đồng ý ở lại một đêm tại <Học viện Lăng Kính Trung tâm> để giúp việc sửa chữa và dọn dẹp trường học.
Trên đường trở về trường.
Bell than thở với giọng chán nản trong khi nhìn vào bộ đồng phục trên tay:
"Cái này... là chiếc áo khoác đắt tiền... Ta thậm chí còn gắn thêm ruy băng tự mua..."
“… Ai biểu chị ngồi chỗ đó làm gì?"
“…”
Bell cúi đầu, không thể đáp trả lời quở trách của Alvit.
Bọn tôi cứ thế trở về trường.
Mặt trời đã lặn hẳn và trời đã tối mịt.
Chỉ có ánh sáng còn sót lại trong phòng hội học viên là con mờ nhạt.
Tap tap tap
Âm thanh tiếng búa của Kara, lấp đầy lỗ hổng được tạo ra trên sàn phòng hội học viên bằng các vật liệu lát sàn còn lại. Giữa lúc đó, bọn tôi được nghe về mục đích chuyến viếng thăm của Bell.
“… Vậy là cô đến để kiểm tra các trường liên kết với liên minh trong khi phân phát sách giáo khoa của <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất>, bởi vì bầu không khí ở khu vực phía đông dạo này bất ổn...?"
"Đúng vậy, đúng vậy ~ Ta không chắc tất cả những thứ đó có phải là công việc của cô thư ký dễ thương hay không, cơ mà! Ta có năng lực mà, thấy không!"
"Năng... lực...?"
Kara ngừng búa trong sự ngạc nhiên.
Bell nao núng khi đặt vật liệu xây dựng xuống sàn.
Chẳng mấy chốc, phòng hội học viên bị bao phủ trong một sự im lặng khó xử.
“…”
“…”
“… Lần này ta đã phạm sai lầm."
“… Hiểu."
Tap tap tap
Tiếng búa lại tiếp tục.
Cứ như thế, mọi người tiếp tục nhiệm vụ được giao.
Rota và tôi đặt những cuốn sách giáo khoa mà Bell mang tới vào giá sách phòng hội học viên và sắp xếp những cuốn sách cũ.
“… Tiền bối, em nghĩ chúng ta nên bỏ mấy cuốn sách đó. Chỉ toàn mấy quyển sách lý thuyết lỗi thời."
"Được―☆"
Dẫu sao thì từ hồi nhập học đến giờ tôi cũng có học chữ nào đâu, tôi không biết gì hết trơn.
Tôi ngoan ngoãn phân loại sách theo hướng dẫn của Rota.
“… Hừ."
Đột nhiên, Alvit ngừng quét sàn và nhìn Bell và hỏi:
"Nhân tiện, chuyện gì đang xảy ra ở phía đông của thành phố học viện vậy?"
"Chà ~ Những gì ta có thể nói là việc thành lập liên minh giữa <Trường Nội Trú Công Lập Bana> và <Trường Trung Học Kỹ Thuật Svart>... và tình trạng xói mòn của ngục tối của mỗi trường~"
"Xói mòn... ngục tối...?"
“…!”
Xói mòn ngục tối.
Alvit hỏi lại, không hiểu ý nghĩa của thuật ngữ.
Còn tôi ngạc nhiên vì tôi hiểu quá rõ ý nghĩa của thuật ngữ đó.
Bell tiếp tục nói, dường như không nhận thấy phản ứng của tôi:
"Yep ~ Gần đây đã có rất nhiều trường hợp lõi ether vận hành cổng hầm ngục trong khuôn viên của mỗi trường bị ô nhiễm và trạng thái của ngục tối chuyển biến xấu ~ Thế là bọn ta đã ban hành lệnh cấm vào ngục tối tại những nơi xảy ra hiện tượng bất thường ~"
"Hừm..."
"<Học Viện Lăng Kính Trung Ương> không có cổng hầm ngục nằm trong khuôn viên nên em không cần phải lo... Cơ mà thông báo phải được gửi đến tất cả mọi người, thế đó~"
"Hừm..."
Alvit gật đầu, hoàn toàn bị thuyết phục. Và chẳng mấy chốc, cô lại đắm mình trong việc dọn dẹp.
“…”
“… Tiền bối?"
"Yub―☆ Bổn cô nương chỉ đang đọc tiêu đề―☆"
Tôi cũng tiếp tục sắp xếp sách trong khi tính đường đổi kế hoạch đã thiết lập từ trước.
‘Ai mà ngờ rằng những kẻ đó đã bắt đầu lộ diện rồi chứ. Mình sẽ phải sửa lại kế hoạch chinh phục hầm ngục…’
Sáng hôm sau.
"Vậy thì cô thư ký dễ thương này đi nha ~"
Bell trình diễn một màn chào tạm biệt đầy trang trọng, rời đi và di chuyển tới đơn vị đồn trú của <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất> được thành lập trên khuôn vuôn <Trường Trung học Kỹ thuật Mimir>, mà vẫn bận trên mình bộ đồ thể thao màu đỏ của <Học viện Lăng Kính Trung tâm>.
* * *
Trước khi lên chuyến tàu đến đồn trú.
Để báo cáo 'nhiệm vụ thực sự' đã được giao cho cô.
Bell mượn một chiếc điện thoại ether tại một khu mua sắm gần đó.
Cạch
“…”
"Sếp ~ Là thư ký dễ thương Bell nè~"
“… Báo cáo."
"Hmm~ Em nên nói thế nào đây... chỉ toàn lũ tép riu?"
“…”
Bell gãi đầu và báo cáo ấn tượng của mình về <Học viện Lăng Kính Trung tâm> và những gì cô điều tra được từ khu mua sắm xung quanh. Chủ yếu là những câu chuyện về một nữ học viên đã giúp đỡ nhiều nhiệm vụ nhỏ khác nhau xung quanh khu mua sắm trong một năm qua.
"Chà ~ Không ai kể rằng từng trông thấy người tiền bối tóc hồng làm bất cứ điều gì đặc biệt ... Trên hết, khi em trực tiếp đo lường khoảng cách, em không thể cảm thấy bất kỳ ether nào cả?"
“…”
Khi Bell hoàn thành bài báo cáo.
Một sự im lặng lạnh lẽo tiếp diễn từ cuộc điện thoại.
“… Sếp ới?"
“…”
Cạch―!
Bíp... bíp...
“…?”
Bell nghiêng đầu một cách khó hiểu.
Sếp của cô chưa bao giờ cúp điện thoại như thế trước đây.
"Không lẽ nào?!"
Rốt cuộc thì đám người ở <Học viện Lăng Kính Trung ương> vẫn báo cáo lên sao―!
Dù cô đã giúp bọn họ dọn dẹp cả đêm!
Bell rùng mình trước cảm giác khủng hoảng do bị phản bội ngày càng dâng cao.