I Became the Academy’s Pink Airhead

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sau khi được tôi an ủi, em gái đã không thể sống thiếu tôi được nữa

(Đang ra)

Sau khi được tôi an ủi, em gái đã không thể sống thiếu tôi được nữa

本町かまくら

Chẳng mấy chốc, tôi nhận ra bản thân mỗi ngày đang phải đối mặt với những lời tỏ tình và hành động có phần quá khích từ cô em gái này.

18 310

Tôi chuyển sinh thành một tên quý tộc phản diện và mong muốn bị trục xuất khỏi đất nước, thế nhưng cô công chúa ám ảnh với tôi lại không cho phép điều đó!

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành một tên quý tộc phản diện và mong muốn bị trục xuất khỏi đất nước, thế nhưng cô công chúa ám ảnh với tôi lại không cho phép điều đó!

リヒト

Tuy nhiên vì lí do gì đó, vị hôn thê đãng lẽ phải khinh thường cậu, lại trở nên ám ảnh nhân vật chính và không để cậu ấy ra đi?

51 1032

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

35 560

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

Lanquin

"Em không thể dụ dỗ ai đó rồi bỏ đi như vậy được."

1 15

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

(Đang ra)

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

Jajamaru

Không còn cách nào khác, tôi đành phải sử dụng sự dễ thương vô đối của Yumie để có thể mang lại nụ cười cho gia đình của mình thôi!

39 2735

Web Novel - 15 • Màu sắc của ngôi sao trong trái tim ☆ ⑥

Alvit và Rota chỉ biết đứng nhìn với vẻ mặt ngơ ngác khi Kara thèm thuồng ăn hết số kem tôi mang đến.

“ Munch munch. .. Cảm ơn các đồng chí! Munch munch, tôi đói lắm vì thậm chí không thể có được một phiếu ăn do nhiều vấn đề ở trường…! Munch munch. Thật đấy, các đồng chí cùng trường… Munch munch. Họ cứ đuổi tôi đi mỗi lần tôi đến quầy đồ ăn! Làm sao có thể coi đây là tình đồng chí giữa những người học cùng trường được?!”

"Được rồi, bọn tớ hiểu rồi, giờ thì im lặng và ăn nốt đi. Trông thật thô tục."

“ Munch munch, hiểu rồi!”

“Trời ạ, nghiêm túc đấy…”

Rota có vẻ chán ngán với thái độ nói chuyện không ngừng của Kara ngay cả khi đang ăn kem bằng cả hai tay, và cuối cùng quay đầu đi.

Giật

Giật

Nhưng đôi tai mèo màu cam của cô bé vẫn tiếp tục tiếp nhận những âm thanh nhai khó chịu, khiến chúng liên tục chuyển động như thể đang rũ bụi.

Alvit nói với giọng chán nản khi chứng kiến cảnh tượng đó.

“Em tưởng cô ta là kẻ khả nghi, nhưng hóa ra chỉ là kẻ gây rối… Không, vì cô ta sắp bị đuổi học, nên chắc là cô ta đáng ngờ thật…?”

“Vẻ ngoài đó trông thật vui mắt―☆”

“Ban đầu em cứ nghĩ chỉ là diễn thôi, cơ mà… cô ấy thực sự rất đói.”

“May mà bổn cô nương mang kem từ bên ngoài vào phòng khi cần―☆”

Nghe tôi nói, Alvit quay lại nhìn tôi.

Kem mà tôi làm đổ lên đầu vì hành động ngu ngốc trước đó đã được rửa sạch bằng vòi nước, và tôi đã làm bay hơi độ ẩm một cách thích hợp bằng cách sử dụng ether.

Nhờ đó, mái tóc hồng của tôi lại khô ráo và bồng bềnh trở lại.

“…”

Ánh mắt của Alvit cứ như đang nhìn người con gái vụng về ngày nào giờ đã có thể tự ra ngoài một mình và tắm rửa đàng hoàng. Và với nụ cười ấm áp như thể đang tự hào, cô bé xoa đầu tôi rồi nói:

Vỗ vỗ

“Chị đã tự mình làm được.”

“A ha ha…”

Làm được rồi.

Giỏi lắm.

Một bàn tay di chuyển qua lại trên đầu tôi.

'Mình có thể đã hành động ngu ngốc trước mặt Alvit… nhưng hình ảnh đó đã được thiết lập chỉ trong một tuần sao? Dù là mình muốn vậy, cơ mà… Thế này… Thế này thì, có hơi…'

Liệu đây có thể được xem là mối quan hệ giữa tiền bối và hậu bối chỉ cách nhau hai tuổi không?

Một cảm giác tinh tế pha lẫn tội lỗi và buồn cười.

Một cô gái mà nếu tính cả tuổi kiếp trước thì chỉ đủ tuổi để làm con gái tôi.

Thật sự là một cảm giác kỳ lạ khi được cô bé khen ngợi và vỗ về vì đã tự ra ngoài một mình và tắm rửa.

Alvit đóng chiếc đinh cuối cùng vào cảm giác tinh tế đó trong khi cười toe toét.

“Hehe, em cứ lo là chị sẽ cảm thấy buồn khi ở một mình trong phòng cơ, tiền bối ạ.”

“…Ỏ.”

Chị làm được mà.

Chị giỏi lắm.

Bàn tay của một cô gái chăm chỉ với kiểu tóc bob phù hợp với cô bé.

Đúng với một kiếm sĩ, đó là một bàn tay thô ráp với nhiều vết chai sạn.

Cảm giác móng tay thon, mềm mại.

Với mỗi lần vỗ nhẹ, sự mềm mại của cổ tay trắng muốt lướt qua tai tôi thật nhẹ nhàng.

“…”

Đôi cánh tay thon thả, nhợt nhạt thỉnh thoảng lộ ra bên dưới tay áo dài của bộ đồng phục, và đôi lông mày đen hiện rõ ngay cả dưới mái tóc cắt ngắn màu nâu hạt dẻ.

Bây giờ khi tôi nhìn kỹ lại thì thấy cô bé thực sự có vẻ ngoài gọn gàng.

'Mình không để ý vì Alvit luôn làm vẻ mặt buồn rầu hoặc cười tinh nghịch.'

…Đây là gì?

Thật kỳ lạ.

Thật kỳ lạ, cơ mà.

Vừa rồi, tôi cuối cùng cũng nhận ra rằng Alvit, người mà tôi chỉ coi là nhân vật trong game và là một đứa trẻ cần được bảo vệ, một ngày nào đó sẽ trở thành anh hùng cứu rỗi thế giới này, đang thực sự tồn tại trước mắt tôi. Và việc một cô gái như vậy đối xử tử tế với tôi bằng đôi mắt dịu dàng khiến tôi cảm thấy xa lạ.

Cảm giác nhột nhạt thường ngày mà tôi không thể cảm nhận được ở những người đồng đội chiến đấu như Hilde.

Đó là một thế giới chưa biết tồn tại ngoài các quy tắc của trò chơi.

'Giống như 'Hilde' thực sự tồn tại… 'Alvit' thực sự đang sống.'

Không phải là cô em gái mà tôi đang chờ đợi với tư cách Clara.

Không phải là nhân vật chính mà tôi đang chờ đợi với tư cách là một người đàn ông.

Chỉ là một cô gái siêng năng tên Alvit.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy như thể đây là lần đầu tiên tôi thực sự đối diện với em ấy.

Cuộc gặp gỡ của chúng tôi không phải là lần đầu tiên, và con đường phía trước hãy còn dài, nhưng. Không biết do đâu, tôi cảm thấy như mình đang thực sự đối mặt với cô gái 'Alvit' lần đầu tiên trong khoảnh khắc này.

“…”

Alvit, người hiện giờ yếu đến mức tôi có thể đánh bại em ấy chỉ bằng một tay.

Có phải vì tôi cố tỏ ra yếu đuối bên ngoài nhưng lại bảo vệ đàn em từ phía sau nên không tránh được sự đụng chạm này không?

Hay là vì trái tim của một cô gái đã phải đấu tranh với sự cô đơn trong một thời gian dài, vẫn mãi nằm trong bộ lọc thiếu nữ?

“…”

Tôi không thể biết được vì tất cả đều là 'Clara'.

'Liệu mình có thực sự trở thành kẻ ngốc khi hành động như vậy không?'

May mắn thay.

Alvit nhanh chóng dừng xoa đầu tôi và nói:

“Tiền bối, bấy giờ chị đã ra ngoài đi dạo chưa?”

“Hở? HÔ! Yub―☆ Bổn cô nương ra ngoài tham quan ngay sau khi rửa mặt một lát trong phòng☆ Chị cảm thấy rất tệ vì đã làm đổ kem tung tóe hết trơn☆ nên bổn cô nương lại đi lấy kem! Yub―☆ Đó là sự cân nhắc của con gái☆ Nhưng khi trở về ký túc xá thì lại như thế này…”

“Đúng vậy, người đó đã ở đây.”

Chúng tôi quay đầu lại nhìn người đang điên cuồng ăn kem.

Ngấu nghiến

Một nữ sinh cao lớn mặc quần áo lao động, trên đồng phục ngấm mùi dầu máy, đúng chuẩn học viên của <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir>. Cô gái ngồi trên sàn, hít hà cây kem mà không quan tâm đến bụi bẩn bám trên mái tóc dài màu xanh navy.

“ Munch munch…!”

Cô gái đang điên cuồng chắp miệng như một chú chuột đồng, như thể đây là cơ hội duy nhất trong đời để ăn. Cảnh tượng cô gái tuyệt vọng nhét kem vào miệng trông thật đáng thương.

'Nhìn kỹ thì thấy đồng phục của cô bé đã cũ rồi, và mùi cũng… khá khó chịu nữa.'

Người Kara tỏa ra mùi như chiếc áo choàng ẩm mốc, như thể cô bé đã không tắm trong nhiều ngày.

Theo Maya, cô bé bị xa lánh ngay cả trong số những học viên mới vì tính cách lập dị kỳ lạ của mình. Trên hết, cô bé đã thu hút sự tức giận của những người quản lý cơ sở vật chất của trường và cuối cùng bị buộc phải sống tự cung tự cấp.

'Cô bé đã gây ra bao nhiêu rắc rối để rồi phải chịu kết cục như thế này chỉ trong một tuần vậy trời...'

Giống hệt với nhân vật trong trò chơi.

Vóc dáng cao như người mẫu và có thể được coi là một cô gái xinh đẹp với vẻ ngoài sành điệu, thế mà…

“Uwaaah―! Ngon tuyệt cú mèo! Các đồng chí à! Huahahaha―!!”

“…”

“…”

“…”

Vann: đã xinh xin hãy bình thường

Hành vi thô tục và bừa bãi của cô thực sự đã phá vỡ mọi hình tượng.

“Trong tình cảnh khó khăn! Mà vẫn sẵn lòng chia sẻ thức ăn! Thật là nhân từ! Thật là cách mạng! Tôi sẽ hân hoan! Mà công nhận mọi người là những người đồng chí cùng chung lý tưởng! Há Há Há!!”

“…”

“…”

“Ô Hô☆”

Kara vừa nói vừa liên tục chuyển động cánh tay và bàn tay, gật đầu qua lại để nhấn mạnh lời nói.

Những cử chỉ và biểu cảm bận rộn của cô bé, vốn không thể biết được thông qua lồng tiếng hay văn bản trong trò chơi, thật là phiền toái ngoài sức tưởng tượng.

'Mình không biết là có người lại có thể không tương xứng với vẻ ngoài đến thế.'

Nếu cô bé sinh ra trong xã hội hiện đại kiếp trước của tôi, tôi nghĩ cô bé có thể trở thành một phát thanh viên internet hoặc một diễn viên hài không tương xứng với ngoại hình.

Tôi đã nói chuyện với cô bé thay mặt cho Alvit và Rota, những người vẫn giữ im lặng, choáng ngợp trước động lực đó.

“Vậy―☆ Lý do tại sao lại cố gắng cài bom☆ trong ký túc xá dành cho khách~♡ Tùy thuộc vào câu trả lời của gái, một bữa tiệc trà với những cô gái dễ thương có thể sẽ bắt đầu… hoặc bổn cô nương có thể trở thành một cô gái có ý thức cao về nghĩa vụ phải báo cáo☆”

“Ớ…! Phải rồi! Tôi vẫn chưa giải thích chuyện đó!”

Vù vù

Kara đột nhiên đứng dậy khi nghe những lời đó.

Có lẽ vì đôi chân của cô bé rất dài nên chiều cao của cô bé tăng lên đáng kể so với khi ngồi.

Cô bé cao hơn ít nhất một cái đầu so với bất kỳ ai có mặt ở đây.

'Cô bé cao hơn kiếp trước của mình nữa… Gần 180cm…? Hay thậm chí cao hơn?'

Chiều cao của 'Clara' mà tôi đo được khi ở một mình là khoảng 160cm, nên sự khác biệt có vẻ là chừng đó. Đặc biệt là Rota, người thấp nhất trong số chúng tôi, có tầm nhìn còn không tới ngực của người này.

“…!”

“…!”

Mặc dù chúng tôi mới là người bao vây Kara, nhưng chúng tôi vô tình trở nên cảnh giác vì sự chênh lệch chiều cao đó.

Kara từ từ dang rộng cả hai tay và tiến về phía tôi. Do đó, tôi có thể cảm thấy Alvit và Rota đang nắm chặt chuôi kiếm và đũa phép ở eo, lo lắng rằng cô bé có thể gây hại cho tôi.

'Điều đó không quan trọng vì dù sao chị cũng có thể cảm nhận mọi thứ thông qua sự hiện diện... nhưng cảm ơn nhé.'

Kara bước tới ngay trước mặt tôi, hai tay dang rộng và hét lớn:

“Lý do tôi mang pháo hoa đến tận ký túc xá ở khu ngoại ô này!! Là để chuẩn bị cho cuộc cách mạng cuối cùng, với mong muốn mọi người được tự do và vui vẻ!!”

“Tự do…?”

"Vui vẻ?"

“Wow―☆ Thật lãng mạn♡ Những đứa trẻ trong ủy ban kỷ luật sẽ rất thích nghe điều đó―☆”

“Đợi đã-đợi đã―! Để tôi giải thích chi tiết nhé!!”

* * *

Kara, người được nhận nuôi tại một ngôi làng thủ công tự do.

Cô sở hữu đôi bàn tay khéo léo phi thường và mối quan tâm đặc biệt đến kỹ thuật ma thuật ether, thế nên cô đã chọn nhập học <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir>.

Nhưng những thứ cô nhìn thấy ở đây trông thật trái luân thường đạo lý.

Các đàn chị lặp lại các chỉ thị và mệnh lệnh. Các bạn cùng lớp thực hiện công việc được giao mà không hề phàn nàn, như thể đó là lẽ tự nhiên. Kể cả những người lùn cũng coi những mệnh lệnh được giao cho họ là điều hiển nhiên.

Không một ai đặt câu hỏi về vị trí của mình.

Thay vào đó, họ tự hào vì được sinh sống ở đây.

Họ cảm thấy tự hào khi khoe khoang về đội nhóm hơn là về chính bản thân họ.

Không có học viên nào lười biếng nằm dưới bóng cây hay phàn nàn rằng bữa ăn ở trường không ngon.

Như thể bọn họ tồn tại như những bánh răng lăn liên tục trong một cỗ máy khổng lồ.

Họ 'tự nhiên' chấp nhận cách <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir> hoạt động như một cỗ máy. Và ở trên đỉnh của cỗ máy đó là một người điều khiển được gọi là chủ tịch hội học viên.

Thế nhỡ.

Giả sử người duy nhất điều khiển cỗ máy khổng lồ đó di chuyển cỗ máy theo sai hướng với "bản chất tự nhiên" của các bánh răng. Chuyện gì sẽ xảy ra?

Kara thầm nghĩ.

Việc có người không coi đây là điều hiển nhiên và chỉ cần nhận ra sự thật đó đã là một lời cảnh báo lớn.

“Đó là lý do tại sao cần có sự hỗn loạn và cách mạng!! Những người đứng ở trên đỉnh cần nhận ra rằng sự 'tự nhiên' đó không phải là 'hiển nhiên', mà là 'lời hứa' được đưa ra theo 'ý chí của mọi người'!! Vì lý tưởng đó, tôi sẽ soi mói và chỉ ra bất cứ điều gì có thể, dù là bữa ăn ở trường, lớp học hay nhà máy!!”

“…”

“…”

“…”

“Chỉ cần biết rằng dù chỉ cần một người khiếu nại về hệ thống hiện tại, thì cái 'tự nhiên' đáng ghét đó sẽ biến mất!! Tất cả học viên đều bình đẳng!! Không sống theo ý muốn của người khác hết!! Bởi vì họ có quyền được hạnh phúc theo cách riêng của mình―!!”

Kara hét lên đầy nhiệt thành như thể bị thứ gì đó ám ảnh.

Rota cụp tai mèo xuống, ôm đầu và lẩm bẩm:

“Em… hiểu được phần nào những gì cậu ấy nói… nhưng có rất nhiều sự nhảy vọt về mặt logic… Không phải đây chỉ là nói rằng học viên ở trường này vô cùng đoàn kết sao…? Không, họ đã bảo rằng họ thích làm việc ngay từ đầu, đúng không? Điều đó chỉ gây phiền nhiễu cho những người đang sống hạnh phúc và khỏe mạnh…”

Alvit cũng nói với vẻ mặt chua chát:

“Em nghĩ vẫn tốt hơn cỗ máy tồi tàn của chúng ta.”

“Tee-hee―☆”

“Đừng làm thế nữa, tiền bối.”

Trong khi chọc vào má Alvit khi cô bé nhìn tôi với vẻ không vui, tôi giấu sự ngạc nhiên khi nghe được cảm xúc thực sự của Kara mà không hề bộc lộ trong trò chơi.

'Đó không chỉ là lời nói thiếu suy nghĩ về cách mạng.'

Tôi nghĩ cô bé chỉ là một nhân vật hài hước, lấy đặc điểm của thành phố công nghiệp <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir> làm nguồn gây cười. Nhưng mặc dù có nhiều sự thay đổi và bóp méo về mặt logic, đó vẫn là một kết luận được đưa ra sau khi suy nghĩ sâu sắc và quan sát theo cách riêng của cô.

“…”

Thực ra, tôi không thể nói suy nghĩ của Kara là đúng hay sai.

'Nếu bình tĩnh suy xét, đó chỉ là một trong nhiều thuyết duy tâm.'

Rốt cuộc thì đó chỉ là niềm tin của mỗi cá nhân mà thôi.

Cô bé cũng chỉ nói suông mà không cân nhắc đến ý muốn và hoàn cảnh của người khác.

Nhưng có một điều chắc chắn trong tình hình hiện tại là: Những suy nghĩ của Kara là lý do chính đáng để thực hiện yêu cầu của Maya nhằm ngăn chặn lựa chọn đơn phương của chủ tịch hội học viên Skadi và những người theo đường lối cứng rắn.

“…”

Trong trò chơi, cuộc cách mạng của Kara đã thất bại và cuối cùng trở thành lý do chính đáng để đuổi học cô do chủ tịch hội học viên đưa ra. Tuy nhiên, cô bé vẫn mỉm cười rạng rỡ và kể lại rằng cô đã hoàn thành vai trò của mình.

- Cuộc cách mạng của tôi hướng tới <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir> có thể nói đã hoàn thành vào thời điểm đó!!

Nhưng không hiểu sao nụ cười đó trông thật trống rỗng.

'Dù sao thì Kara cũng sẽ bị đuổi học và đến trường chúng ta, đó là lộ trình đã định.'

Mộng mơ.

Phóng đại.

Một giấc mơ phi thực tế.

Nhưng ít nhất là vào thời điểm rời khỏi đây.

Tôi hy vọng cô bé có thể rời đi với nụ cười sảng khoái nhất.

Giữ những suy nghĩ như vậy trong lòng, tôi nói:

“Wow―☆ Thật là một giấc mơ tuyệt vời☆ Thật lãng mạn và giống như truyện cổ tích… Bổn cô nương không thể không muốn cổ vũ cưng―☆”

“Hở?”

"Tiền bối-?!"

Trong khi Alvit và Rota còn ngạc nhiên, tôi bước về phía Kara, người đang mở to mắt khi nghe những lời tôi nói.

Và nắm lấy tay cô bé, tôi đặt vào đó một vật mà Maya đưa cho tôi.

“Cưng biết đó―☆ Khi đang đi dạo, bổn cô nương được trực giác định mệnh và nữ tính mách bảo! Và nhặt thứ này lên, bổn cô nương tự hỏi liệu gái có biết nó là loại vật gì không~”

“…!”

Kara chăm chú nhìn chiếc chìa khóa kim loại to bằng lòng bàn tay. Và sau khi đọc số sê-ri được viết trên đó, cô bé nhìn tôi một lúc với đôi mắt không thể tin nổi. Sau đó, cô bé nói bằng giọng run rẩy:

“Đ-đây là… chìa khóa nhà kho nơi <Khoa Kỹ Thuật Cơ Khí> sẽ trình bày phát minh công nghệ mới của họ… Ở đâu ra…? Đây là thứ mà chỉ có chủ tịch năm ba mới có…”

“Ô Hô, may mắn quá―☆ Vậy thì chúng ta hãy dùng thứ này để thực sự thu hút sự chú ý của mọi người nhé~?”

“…!”

Một giọng nói thản nhiên.

Nhưng nội dung thì thật là gây sốc.

"Tiền bối!"

"Tiền bối?!"

Đến cả Alvit và Rota cũng hét lên vì sốc.

“Tee-hee―☆”

Tôi chỉ mỉm cười.

'Maya, đừng hối hận khi giao phó nhiệm vụ này cho tớ và Kara. Từ giờ trở đi, hội chị em vườn đào sẽ gây ra rắc rối lớn chưa từng có.'

Bây giờ, chúng ta hãy bắt đầu.

Không phải là lời tuyên chiến đáng quan ngại mà là sự kiện chào đón học viên mới thực sự.

Đã đến giờ cho lễ hội rồi.