I Became the Academy’s Pink Airhead

Truyện tương tự

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

20 65

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

108 1024

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

38 313

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

62 1099

Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

(Đang ra)

Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

Tokiumi Yui

Cuốn tiểu thuyết khép lại hành trình của loạt truyện Your Lie In April cho ta kinh qua góc nhìn của năm nhân vật, Kaori, Tsubaki, Takeshi, Emi và Wataru về Kousei, mang đến cho ta nhiều mẩu chuyện mới

2 11

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

(Đang ra)

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Spanner Onikage

Keima có thể vượt qua tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này không và đạt được cuộc sống lười biếng không cần làm gì của anh ấy.

434 50222

Web Novel - 130 • Bổn cô nương trở thành con ngốc tóc hồng của thành phố học viện☆

Những người khổng lồ bằng thép và học viên cưỡi mech đột phá vòng vây và mở đường máu. Vô số ma thuật kết hợp lại và hòa làm một, tuôn ra như thác lũ từ đỉnh Tháp Hiền Nhân.

“Haaa—!!”

Alvit đã đến được chỗ cơ thể Rồng, vượt qua hằng hà sa số đòn công kích và kẻ thù. Phải mất một thời gian cô mới có thể nhảy lên cơ thể khổng lồ đó.

Chỉ có Alvit mới có thể gây sát thương thích đáng vào cơ thể khổng lồ của Rồng. Vì vậy mà cùng với sự giúp đỡ của rất nhiều đồng đội, cô đã một mình trèo lên cơ thể Rồng.

Alvit chạy đi với đôi cánh sáng chói sau lưng.

Hai thanh kiếm giơ lên trên cả hai tay rực sáng màu đỏ hồng ngọc.

Tap tap tap!!

Rồng không còn nói thêm một lời nào nữa. Lời nguyền chết chóc ẩn chứa trong tiếng gầm phát ra từ miệng nó cũng giống như cơn ác mộng của nó thống trị môi trường xung quanh.

『…!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!』

“Ối…?!”

Bị lời nguyền chặn lại, Alvit giơ thanh kiếm thánh của mình lên và cố gắng gượng chịu.

Keng, keng, keng—!!

Vô số xúc tu màu đen hung hăng đâm xuống cô, mỗi một cái đều mang sức lực dời non lấp bể.

Bùm!

Bùm!

Bùm!

-Alvit!!

-Đồng chí Alvit!!

-Hỡi anh hùng—!!

[Diều Hâu Vô Danh] bay vòng trên bầu trời, hò reo cổ vũ. Các nữ thần cưỡi trên lưng nó cầu nguyện và ban phước lành qua dòng năng lượng màu hồng.

Khi mọi thứ tưởng chừng như sẽ nghiền nát và hủy diệt Alvit bất cứ lúc nào tiếp diễn. Một luồng sáng khổng lồ bùng phát từ Cây Thế Giới xa xôi.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía đó và rồi…

* * *

6:59:59 sáng.

“…!”

Alvit mở mắt.

Khi này muộn hơn khung giờ cô thức dậy thường lệ, nhưng lý do là vì cô đã đi ngủ muộn một chút để chuẩn bị bài phát biểu suốt đêm.

Kẹt kẹt—

Tiếng chuyển động tinh tế của những bộ phận vặn xoắn lại.

Dấu hiệu báo thức sắp reo trên chiếc đồng hồ cúc cu treo trên tường.

Cô muốn ngủ thêm một chút nhưng lại quên tắt báo thức.

'Vào những lúc như này, quá nhạy cảm thật bất tiện…'

Đã hơn 10 tháng trôi qua kể từ khi cô đạt đến cõi Ether độc nhất.

Bây giờ cô đã có thể cảm nhận được ngay cả những dấu hiệu thay đổi nhỏ nhất trong môi trường xung quanh.

Trong khoảng 1 giây, suy nghĩ của cô tăng tốc đủ để nghĩ hết câu 'Ngồi dậy phiền chết đi được'.

Bây giờ, chuyển động của học viên bình thường phản chiếu trong võng mạc cô trông giống như thước phim tua chậm vậy.

"…hờ."

Dù sao đi nữa, Alvit cũng nhấc thân trên lên.

Và rồi cô đưa tay ra và bắn đi một tia sáng đỏ. Đạn ether hình thành hình dạng một con chim nhỏ vỗ cánh và thực thi mệnh lệnh của chủ nhân.

Đạn ether đập đầu vào nút dừng báo động sau đó lập tức bị oxy hóa và tiêu biến.

Pop-!!

Con chim cu sắp sửa chui ra trợn tròn mắt và bị hút trở lại vào trong chiếc đồng hồ.

-Cúc cu—?!

Ánh mắt ấy như thể muốn nói rằng:

-Ựa!! Đ-Đồ khốn nạn…! Nghĩ mà xem, còn có người nào độc ác hơn con nhỏ tóc hồng kia nữa…!

Alvit gãi chân trong khi tưởng tượng ra nhiêu đó.

Cào cào…

“…”

Và ngay sau đó cô cúi đầu thật sâu.

Chậc… cô chỉ phóng nó ra vì thấy lười mà thôi, bản thân cô khi chân ướt chân ráo bước vào thành phố học viện chưa bao nghĩ rằng sẽ có ngày cô trở thành năng lực giả Ether độc nhất, thứ mà chỉ những thiên tài của thế kỷ mới thức tỉnh, đối với Alvit của hiện tại thì nó thật tầm thường.

Tất cả là do bị ảnh hưởng bởi một tiền bối xấu tính.

“Haaa…”

Cuối cùng cô đá chân giường và đứng dậy.

Bức tường phòng được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Hai thanh kiếm treo ở đó chào đón cô.

Cô đứng trước mặt chúng một lúc, vuốt ve tay cầm.

Ký ức về ngày hôm đó vẫn còn hiện rõ trong tâm trí cô.

“…”

Cô quay người lại và mở cửa sổ ra. Những tấm bản lề được tra dầu kỹ lưỡng không còn phát ra tiếng kẽo kẹt rỉ sét nữa.

Sau đó…

Ở đằng xa, có thể nhìn thấy thành phố học viện yên bình.

Từ ngọn đồi nơi <Học Viện Lăng Kính Trung Ương> tọa lạc, người qua lại khắp nơi trên phố đều có thể nhìn thấy rõ mồn một. Bên ngoài ánh nắng ấm áp, những người đi lại đây đó có thể nhìn thấy rõ ràng như những hàng người nối tiếp nhau.

Alvit dựa vào bệ cửa sổ và ngây người dõi theo khung cảnh đó.

“…”

Từ sáng sớm, học viên và người lùn đã tất bật với công việc của mình. Họ di chuyển xung quanh như những chú ếch thức dậy sau giấc ngủ đông.

Bầu trời và mặt đất từng vỡ tan đều biến mất như thể tất cả chỉ là một giấc mộng.

[Buổi sáng tốt lành, tất cả mọi người trong thành phố học viện~! Tôi là Herr từ phòng ban báo chí <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất>…! Ngày hôm nay là một ngày vô cùng đáng mừng, nhưng đồng thời cũng có phần tiếc nuối…. hôm nay là lễ tốt nghiệp của học viên cuối cấp.]

Mùa đông đã qua và mùa xuân lại đến.

Bọn họ đang chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp ngay trước lễ khai giảng.

Có thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái đâu đây.

Nơi đây thực sự là thiên đường của học viên với vô số trường học mọc lên trên vùng đồng bằng rộng lớn. Thế nhưng học viên sinh sống tại đó không còn chỉ sống theo sở thích như trước đây nữa.

Những gì phát ra từ miệng họ là những tin tức về thế giới bên ngoài mà cho đến năm ngoái vẫn còn hoàn toàn xa lạ.

“Gì cơ?! Giá hoa tăng gấp 10 lần vì hạn hán ở Công Quốc—?!”

“Haaa… biết làm gì giờ? Có nên hủy lễ tốt nghiệp năm nay không?”

“Ưm, giờ mà hủy thì tội các tiền bối lắm.”

Những người lùn tay cầm báo cũng tán dóc sự đời với vẻ mặt nghiêm trang.

“Hmm… rốt cuộc thì nền Cộng Hòa cũng đang hướng tới chế độ độc tài sao…”

“Cứ cái đà này, đây chính là sự hồi sinh của kỷ nguyên đế chế 1000 năm trước.”

“Kể cả khi người lùn có giành được quyền bầu cử và tranh cử… thì rốt cuộc quyền lực vẫn sẽ chảy theo hướng đó mà thôi, chắc vậy.”

Và một vài nữ sinh cao lớn đang cười sảng khoái trong khi di dời những thiết bị bự tổ chảng.

“Thứ gì đây, trông lạ quá! Nó còn bốc khói nữa…!”

“Thấy hay không? Đây là động cơ chạy bằng dầu chứ không phải bằng Ether đấy!”

“Ai đã làm ra cái này?”

“Ừm… một người nổi tiếng nào đấy? Cái người được đồn là mất tích ở <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir> và được tìm thấy trong ký túc xá 3 tháng sau ấy…”

“Người đó đã làm gì trong suốt 3 tháng vậy…”

“Hiểu mà, chả ai biết được.”

Alvit không còn cảm thấy bất an vì khung cảnh đó nữa.

Bởi vì sự xuất hiện này là mảnh ghép cuối cùng để hướng tới ngày mai.

'Một kỷ nguyên không còn những số phận rời rạc nữa…'

Vùng đất từng được chia thành chín cõi đã được thống nhất bởi Cây Thế Giới, và để kiểm soát nó. Tất cả các cuộc chiến tranh và tranh đấu đều được giao cho các học viên… các Valkyrie.

Rốt cuộc, đó là sự kiểm soát không khác gì cái chết bị cắt đứt khỏi thế giới bên ngoài. Bởi vì rốt cuộc trật tự đạt được là thông qua số phận được kiểm soát.

Nhưng rồi trật tự đã nâng đỡ thế giới này trong hàng ngàn năm đã biến mất như thể tất cả chỉ là một trò đùa.

“…”

Hẳn rồi…

Chắc chắn từng có lúc cô nghĩ rằng mọi thứ sẽ sụp đổ, và thế giới này sẽ trở thành địa ngục trần gian.

Nhưng như thể thế giới này không nhất thiết phải bị ràng buộc bởi số phận và quy luật như vậy nữa, nó vẫn vận hành vô cùng bình yên.

'Có lẽ là do sự thay đổi diện mạo của Cây Thế Giới mà tiền bối đã…'

Alvit ngước mắt nhìn lên, cố gắng nhìn xem diện mạo đã thay đổi của Cây Thế Giới treo lơ lửng phía bên kia đường chân trời.

Vào lúc đó.

Có tiếng gõ cửa đằng sau vọng đến.

Cốc cốc!

-Alvit, cậu không định ăn sáng đi à? Tớ để trước cửa phòng nhé?

Đó là giọng của Rota.

“Ơ, có mà! Tớ dậy rồi đây!”

-Thiệt tình… Kara dạo này sáng nào cũng xuống phố đọc báo với các bác ở khu mua sắm… mấy em năm nhất cứ bu lấy tớ để hỏi về ma thuật, thế nên nếu tớ cứ mãi nấu ăn thế này thì…

Lẩm bẩm lẩm bẩm lẩm bẩm…

Có vẻ như Rota đã học được cái kiểu lải nhải đó khi ở cạnh Freya quá lâu.

“Ấy không, tớ hiểu mà! Xin lỗi nhé, Rota! Tớ sẽ rửa mặt và ra ngay đây!”

Alvit vội vàng quay đầu lại và đi về phía bồn rửa mặt.

Rửa mặt xong, cô nhìn thẳng vào gương, lấy bộ đồng phục treo trên tường ra và mặc vào.

Cảm giác như cô đã quên gì đó vì nó đã trở nên quá quen thuộc.

“À phải rồi.”

Alvit tháo huy hiệu năm nhất gắn trên tay áo đồng phục và đổi thành biểu tượng năm hai.

Cho dù hiện tại đang không phải trong kỳ nghỉ đông, thì từ giờ trở đi cô cũng không nên phạm phải những lỗi nhỏ như vậy ở nơi công sở. Đó chính là phép tắc của người lãnh đạo mà tiền bối Hilde đã dạy cho cô.

“…tiền bối Hilde.”

Trong thời gian hướng dẫn cho Alvit từ ngày hôm ấy tới nay, tiền bối Hilde thường có những biểu hiện cô đơn thấy rõ. Alvit, người hiểu rõ hơn ai hết những cảm xúc như vậy của tiền bối, đã tiếp cận gần gũi hơn trước.

'Có vẻ như chị ấy cũng không ghét điều đó, và khi lớp băng tan đi, mọi người đều dễ mở lòng hơn.'

Gật đầu một cái, Alvit lại loay hoay mặc đồng phục.

* * *

“Kyop—☆”

“Haha… Clara lúc nào cũng hét lên những tiếng kỳ lạ nhỉ.”

“Ờ há~ Nó giống như câu khẩu hiệu của bổn cô nương vậy.”

Tiền bối Verdandi nhìn tôi với nụ cười tươi rói.

“Là hôm nay phải không?”

"Đúng…"

“Ta hiểu mà, em đã vất vả rồi.”

Cô nhẹ nhàng vuốt ve đầu người đàn ông đen xì đang ngủ trước cây non chống đỡ quả cầu thủy tinh… nhà tiên tri ngủ yên bình gối đầu trên đùi cô.

Verdandi xuất hiện dưới nhân dạng một thiếu nữ.

Nhìn khung cảnh đó, lồng ngực tôi cảm thấy đau nhói.

“…tiền bối Verdandi.”

"…ừm hứm?"

“Công cuộc sửa chữa số phận hiện tại, chúng ta không biết khi nào mới kết thúc.”

"Đúng."

“Cũng sẽ mất rất nhiều thời gian để tìm lại những người đã bị số phận loại bỏ.”

"Đúng."

Thế là, tôi kể cho tiền bối Verdandi nghe về những khó khăn của công việc này.

“Sắp xếp lại các linh hồn và chủng tộc đã bị Cây Thế Giới tiêu diệt cho đến nay dọc theo dòng lịch sử, duy trì thực tại để quá khứ và tương lai không xung đột, phóng chiếu các linh hồn từ các vũ trụ không có số phận…”

“Đúng thế. Có lẽ sau một vạn năm nữa cũng chưa chắc đã hoàn thành.”

Ấy thế nhưng khuôn mặt của tiền bối Verdandi vẫn rất bình thản.

Số phận phải sống mãi mãi bên trong Cây Thế Giới.

Verdandi, người đã tự nguyện chấp nhận điều đó, vẫn không xóa đi nụ cười của mình. Cô chỉ âu yếm nhìn nhà tiên tri đang say giấc trong vòng tay mình.

“Chỉ cần… một ngày nào đó có thể gặp lại Jinsu… vậy là đủ rồi.”

“…”

Tôi nhìn nhà tiên tri đang say giấc trước cây non chống đỡ quả cầu thủy tinh.

Kẻ thù ác bị đánh bại trong trận chiến cuối cùng đã quyết định sống bên trong Cây Thế Giới để trả nghiệp báo.

-Chỉ cần một ngày nào đó có thể gặp lại Ymir…

Hắn ngủ thiếp đi trong bóng tối mà có lẽ sẽ không bao giờ kết thúc. Và hắn trở thành một dạng tồn tại gần giống như ChatGPT… để có thể duy trì một thế giới không còn số phận.

Có lẽ đó là lời nguyền còn tàn khốc hơn cả cái chết.

Nhưng hắn không hề do dự khi lựa chọn nó.

Cho dù hắn và Ymir đứng ở ngay trước mặt nhau.

Nhưng để thực sự gặp lại nhau, cần phải có cả một thời gian dài nữa. Thế nhưng cả hai vẫn biết ơn vì điều đó.

“…”

Tôi quay bước.

Tiền bối Verdandi gửi lời chúc phúc cho hình bóng tôi đang rời đi.

“Chúc mừng em đã tốt nghiệp.”

"…cảm ơn."

Và tạm biệt.

Tâm đã quyết, tôi mở lối đi dẫn ra ngoài Cây Thế Giới.

Từ giây phút này, tôi từ bỏ mọi thần tính và trở lại làm người trần mắt thịt.

Đó là điều kiện tôi đặt ra với Cây Thế Giới.

Với mỗi bước chân tôi đi.

Những thứ đạt được nhờ số phận sẽ mất đi.

Những thứ mất đi do số phận sẽ trở lại.

Lóe—!!

Vết sẹo trên cổ tôi biến mất.

Và tôi rời xa sức mạnh của thần linh, cõi Hoàng Cực.

Lóe—!!

Mái tóc bạc phơ của tôi một lần nữa trở lại màu hồng sống động.

Và khi sức mạnh của Thái Cực tiêu biến, quyền năng của [Bifrost] biến mất.

Lóe—!!

Những ký ức mơ hồ về tiền kiếp đã biến mất một lần nữa lại quay trở về với tôi.

Không còn sự lãng quên bị chia lìa như bị dao cắt nữa, mà là những ký ức tự nhiên biến mất theo thời gian.

Có lẽ tôi đã có thể trở thành một vị thần.

Có lẽ tôi đã có thể quay trở lại vũ trụ ban đầu và trở thành người đàn ông tên Kang Jinsu một lần nữa.

Nhưng…

Tôi vẫn quyết định quay lại với tư cách Clara.

Cách!

Tôi đá tung cánh cửa sáng chói và chạy ra ngoài.

『Nguyện xin phước lành sẽ đến với con đường phía trước của con. Hỡi Valkyrie của ngày mai.』

* * *

Urd trèo lên ngọn đồi và ngắm nhìn Cây Thế Giới cùng với [Diều Hâu Vô Danh] đứng bên cạnh. Những cánh hoa màu hồng rung rinh trên Cây Thế Giới đã ngả sang màu đen, cháy rụi mất một nửa.

“Oaaaaaa… đẹp quá…”

“…nữ thần, từ giờ trở đi người định sống như thế nào?”

“Hửm? Ahaha! Nữ thần gì chứ, tôi đã không còn thần tính nữa rồi~ bổn cô nương giờ chỉ là một cô gái bình thường mà thôi~”

“…”

[Diều Hâu Vô Danh] không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Thấy ánh mắt đó, Urd khẽ cười rồi trả lời.

“Được rồi, dù sao thì. Ra khỏi thành phố học viện thì… có hơi đáng sợ.”

“Thật vậy sao?”

“Sao không xây một túp lều nhỏ ở đây và giúp đỡ những học viên năm nhất mới đến thành phố học viện nhỉ?”

“Vậy để ta giúp người. Chíp!”

“Hư hư… thấy một con gà to nhường này ở đây, không biết mấy đứa năm nhất có hoảng hồn chạy mất không nhỉ?”

Urd và [Diều Hâu Vô Danh] mỉm cười nhìn nhau.

Câu chuyện về 'người giáo viên' hướng dẫn học viên mới tại thành phố học viện và thú cưng 'Vedrfolnir' của cô bắt đầu như thế trên một ngọn đồi nhỏ.

* * *

Alvit kinh hãi khi mặc bộ lễ phục dành cho chủ tịch hội đồng học viên thống nhất. Đuôi áo dài quá mức cần thiết và kèm theo đó là vô số đồ trang trí đính kèm.

“Ứ…?! Trông ngại chết đi được, em thật sự phải mặc thế này sao? Em không nghĩ là tiền bối Hilde lại mặc những thứ như thế này đấy…”

“Vấng vầng, thưa chủ tịch~ Vì tiền bối Hilde đến từ một trường rất lớn nên chị ấy mới phải mặc bộ lễ phục đó vì thể diện trường~”

“Tiền bối Bell… nhưng <Học Viện Lăng Kính Trung Ương> hiện cũng có một chi nhánh ở Phố Vàng mà…”

“Bước chân vào Phố Vàng thì phải gọi là Thư ký Bell nghe chưa~ Với cả chúng ta không coi cái văn phòng bé tí tẹo đó là chi nhánh~”

“Thư ký Bell…”

“Vấng, vầng~ Là cô học viên năm ba dễ thương Bell nè~”

Thư ký Bell trả lời qua loa với viên kẹo ngậm trong miệng.

Thế rồi cô vỗ nhẹ vào lưng Alvit và động viên:

“Cứ thế mà triển! Mọi người đều nhất trí rằng em là người mạnh nhất rồi, không có gì phải sợ hết!”

“Em tưởng ở đây em là chủ tịch còn chị là thư ký…?”

Bell không trả lời mà chỉ cười khúc khích.

Alvit vững bước về phía trước, bỏ lại Bell ở phía sau.

Sân vận động rộng lớn quen thuộc hiện ra.

Các học viên tốt nghiệp năm nay đã tụ tập sẵn tại đó.

WOAAAAH—!!

[AI YA YA, VÀO NGAY LÚC NÀY ĐÂY! CHỦ TỊCH CỦA <HỘI ĐỒNG HỌC VIÊN THỐNG NHẤT>! NGƯỜI KHÔNG BAO GIỜ TỪ CHỐI BẤT KỲ LỜI THÁCH THỨC NÀO! HUYỀN THOẠI ANH HÙNG!! TỔNG THỐNG ALVIT [HỒNG BẢO THIỂM] ĐÃ XUẤT HIỆN!!]

WOAAAAH—!!

Alvit mỉm cười cay đắng khi cô bước đến bục phát biểu được kết nối với loa phóng thanh.

'Đây đâu có phải buổi khai mạc lễ hội chiến đấu…'

Quả nhiên là vậy mà.

Tiền bối Herr ở phòng báo chí đẩy gọng kính lên và bắt đầu giới thiệu những năng lực giả Ether độc nhất mới.

'Thấy chưa, đã bảo mà.'

Alvit cười khúc khích khi cầm bài phát biểu dành cho chức chủ tịch hội đồng học viên thống nhất trên tay.

Chả có thứ gì trong cái thành phố chết tiệt này hoạt động theo lẽ thường cả.

[TIẾP THEO CHÚNG TA CÓ KẺ MẠNH THỨ 2 THÀNH PHỐ HỌC VIỆN!! CUỘC NỔI LOẠN VUI NHỘN CỦA NHỮNG GÃ KHỔNG LỒ THÉP!! NGƯỜI LÙN LÀ ĐỒNG CHÍ CỦA MỌI NHÀ!! KARA [HẢI LAM BA ĐỘNG]—!!]

Khán giả nhìn về chỗ Kara ngồi ở một góc của sân vận động lớn theo hướng chỉ tay của Herr. Chỉ để thấy cô hoảng loạn bỏ chạy, vội vã vẫy cờ với vẻ mặt bối rối.

WOAAAAH—!!

[ĐỨNG THỨ 3!!! MỌI MA THUẬT TRÊN THẾ GIAN NÀY ĐỀU LÀ CỦA TA!! MA THUẬT CỦA NGƯƠI CŨNG LÀ CỦA TA!! SUY NGHĨ CỦA NGƯƠI CŨNG LÀ CỦA TA NỐT!! CON MÈO THAM LAM!! ROTA [CAM MỘNG ĐỒNG THOẠI]—!!!]

 

Rota vội vã trốn vào giữa các nữ sinh Phe Nghiên Cứu của <Trường Nội Trú Công Lập Bana>. Song đồng thời, do không thể chịu đựng được áp lực từ những ánh mắt đổ dồn về phía mình, các nữ sinh Phe Nghiên Cứu bắt đầu đồng loạt bật khóc.

Herr không dừng lại.

WOAAAAH—!!

Đáp lại tiếng reo hò đó, Herr chỉ tay vào hiệp sĩ đen đang đứng ở xa.

[KẺ XẾP HẠNG 4!! HUYỀN THOẠI NGŨ SẮC ĐÃ KẾT THÚC RỒI Ư? KHÔNG HỀ!! KỶ NGUYÊN LỤC SẮC ĐÃ ĐẾN!! CAO THỦ ẨN CƯ!! HELINA [XÁM Y HIỆP SĨ]!!!]

Thế nhưng hiệp sĩ đã biến mất không một dấu vết.

Như đã tiên liệu trước sự cố này, Herr ngay lập tức quay đi.

[VÀ!! HẠNG 5!! BỌN MI CÓ THẤY CÂY THẾ GIỚI BỊ CHÁY MẤT NỬA ĐẰNG KIA KHÔNG? BỔN VƯƠNG ĐỊNH SẼ ĐỐT NỐT NỬA CÒN LẠI ĐẤY!! FIONA [TỬ VI LƯU TINH]!!]

 

Fiona với mái tóc ngắn màu đỏ tía gào lên.

-HYAAAH—!!

Không giống như những người khác đã bỏ chạy, khán giả thậm chí còn reo hò ác liệt hơn khi thấy cô dũng cảm đối mặt với sự chú ý.

Cuối cùng, Herr chỉ vào chiếc ghế cao nhất và nói:

[VÀ CUỐI CÙNG!! XẾP HẠNG THỨ 6—!! AI LÀ KẺ CHÁNH THỐNG CỦA THÀNH PHỐ HỌC VIỆN? LÀ CHỦ TỊCH Ư? KHÔNG HỀ! LÀ TA, CÔ THƯ KÝ DỄ THƯƠNG!! VẤNG, VẦNG — THƯ KÝ THIÊN TÀI BELL [TỬ HỒNG PHI CHÂM]!!]

Thư ký Bell tạo pose dễ thương khi nhảy cẫng lên vì sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía mình.

-Chính là cô thư ký dễ thương đây~!

Sau khi tiếng reo hò dường như vô tận trôi qua. Phải một lúc sau, sự chú ý mới quay trở lại với Alvit, người đã leo lên bục vinh quang.

Herr gãi đầu với vẻ mặt ngượng ngùng.

[Ấy, xin lỗi chủ tịch…]

Alvit cười khúc khích và trả lời.

“Không, ừm… vậy mới giống <Thành phố Học viện Yord> chứ, phải không nào?”

Nghe những lời này, toàn bộ khán giả đều bật cười. Và Alvit lại lên tiếng khi tiếng cười lắng xuống.

“Rất nhiều chuyện đã xảy ra, rất nhiều kỷ niệm đã qua. Đối với những học viên năm ba, tốt nghiệp là…”

Alvit ngẩn người nhìn vào bài phát biểu trên tay.

“…”

Thế rồi đột nhiên.

Có một cô gái hiện lên trong tâm trí cô.

'Nếu tiền bối Clara đến dự lễ tốt nghiệp, liệu chị ấy có thích bài phát biểu như thế này không?'

Câu chữ dài lê thê, đủ thể loại cụm từ hoa mỹ.

Không hiểu sao cô có cảm giác như thể chị ấy đã ngáp dài và ngủ thiếp đi trước cả khi câu đầu tiên kết thúc.

Alvit lặng lẽ gấp đôi chúng lại.

Alvit mỉm cười với khán giả hãy còn ngạc nhiên trước hành động bốc đồng đột ngột của cô và nói:

“…chúc mừng các tiền bối đã tốt nghiệp. Cầu mong phước lành luôn ở bên mọi người trên con đường phía trước.”

WOAAAAH—!!

Ơ…

Ủa?

Phản ứng của khán giả cứ kỳ kỳ.

Họ đang ngơ ngác nhìn cô thì đột nhiên tỏ vẻ kinh ngạc.

“…?”

Alvit nghiêng đầu thắc mắc và ngoảnh lại nhìn về phía sau.

Ở đó có một cô gái tóc hồng.

Mái tóc hồng rực rỡ của cô tung bay trong làn gió xuân tươi mát.

“Xê ra nào gái, chỗ đó là của bổn cô nương☆”

“Éc?! Tiền bối?!”

Clara giật lấy micro và hét lớn.

“HILDE!!! MÌNH NÓ ƠI, TỚ VỀ RỒI NÈ—!!! TỚ YÊU CẬU!!!”

“LARA!!! CHÀO MỪNG CẬU TRỞ VỀ!! TỚ CŨNG YÊU CẬU—!!!”

Hilde, người đang ngồi ở tít xa, lập tức đứng dậy.

“Mẹ kiếp, ta đã tin mi—!!”

Eir, người bấy giờ còn ngồi thờ ơ với vẻ mặt chán chường, đứng phắt dậy và nhe hàm răng cá mập cười sảng khoái.

“Ể? T-Ta á? Tại sao ta lại đứng lên thế này? Đ-Đợi đã?!”

Freya, người vẫn đang e thẹn ngồi chết dí một chỗ, được các học viên của Phe Nghiên Cứu đùn đẩy đứng dậy.

“Ố HÔ~ HÔ HÔ HÔ!!! Một giao đoạn điên rồ!! Quá hoàn hảo cho một buổi lễ chia tay công chúa của màn đêm để đến một thế giới rộng lớn hơn!!”

Astrid hóa thành sương mù và lao nhanh về phía bục phát biểu.

“Ahaha… đúng đánh chết không chừa. Phải ha, thế này mới là khóa chúng ta chứ.”

Anna chạy về phía bục phát biểu và cười vô cùng sảng khoái.

WOAAAAH—!!

Khán giả reo hò, đám đàn em giật mình kinh ngạc. Một thành phố nơi vô số học viên chung sống hạnh phúc.

Những người bạn chạy về phía cô.

“…”

Clara mỉm cười rạng ngời khi những cánh hoa màu hồng từ Cây Thế Giới rơi trúng người cô.

“Bổn cô nương rất vui… vì đã đến thành phố học viện.”

8e89ec16-ab93-4dc7-9289-37e025bc60d9.jpg

* * *

Rì rào—

Những con sóng dạt vào bờ, mang theo màu xanh của bầu trời.

Một bãi biển nơi làn gió mát của mùa hè thổi qua.

Có một studio nho nhỏ của một nghệ sĩ tại đó.

Một người phụ nữ tóc hồng đeo nhẫn ở ngón áp út tay trái cẩn thận mở cửa, một tay cầm theo quyển truyện cổ tích.

Kẹt Kẹt…

Sau đó, tấm bản lề bị gió biển mặn làm hoen rỉ phát ra tiếng kêu lê thê.

Xoẹt xoẹt—

Bên trong studio, một cô gái nhỏ nhắn đang cặm cụi vẽ, mái tóc vàng buộc cao bằng khổ vải, không ngơi lấy một giây quay lại nhìn, vội vã trả lời:

“A, quý khách là người yêu cầu bức chân dung đôi phải không? Tôi xin lỗi…! Dạo này công việc chồng chất nhiều quá nên là…!”

“…không sao đâu mừ, cứ từ từ thôi—☆”

Giật mình

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô họa sĩ nhỏ nhắn quay đầu lại nhìn người phụ nữ.

“…Clara?”

“…đã lâu rồi nhỉ, tiền bối Frida.”

Kẹt kẹt—

Khi những chiếc bản lề gỉ sét phát ra tiếng ken két, chúng mang lại sự im lặng cho studio bên bờ biển.

Trong tiếng sóng biển rì rào, hai cô gái chìm vào hồi ức, một lần nữa trở về làm học viên của thành phố học viện.

☆☆☆

 

Đôi lời của dịch giả tiếng anh:

 

Xin chào, tôi là dịch giả Kayiwas đây!

Đây là nơi câu chuyện chính kết thúc. Và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau~

Mặc dù tôi thực sự muốn bộ truyện này dài hơn, vì phần giữa của câu chuyện trông có vẻ được thực hiện một cách vội vã, nhưng tôi có thể nói rằng tôi khá hài lòng với tốc độ của phần cuối. Và nhìn chung tôi thích việc dịch nó, và hy vọng bạn cũng thích câu chuyện này.

Tác giả bảo rằng muốn viết 5 chương cho câu chuyện phụ, nhưng chúng tôi chỉ thấy có một chương – và đã hai tháng nay không có tin tức gì về chương tiếp theo. Hãy cứ dự là tiểu thuyết này đã hoàn thành rồi. Khi (nếu) có chương mới, tôi sẽ đảm bảo dịch chúng nhanh nhất có thể.

 

☆☆☆

 

Đôi lời của dịch giả tiếng việt:

 

Chào các con vợ, Vannesith của các cưng đây!

 

Trước tiên, cảm ơn các bạn vì đã đọc tới đây, mong rằng Clara đã đem lại cho bạn thật nhiều vitamin nụ cười và dopamine, đây cũng là thứ giúp Vann duy trì động lực với tư cách là người thực hiện bản dịch này.

 

Tiếp tới đó là về dịch thuật, thật sự là đến người dịch là Vann cũng thấy chưa ưng ý lắm vì vẫn còn nhiều lỗi chính tả và văn phong không đáng có(tất cả là tại edit trust me bro), đồng thời đây cũng là bản dịch hoàn thiện đầu tiên của Vann.

 

Sau đó là về kế hoạch trong tương lai gần, sắp tới đây Vann sẽ thực hiện một chương bao gồm đầy đủ các chú thích liên quan tới tên, địa danh, vũ khí, danh xưng của vũ khí được nhắc tới trong tác phẩm, đồng thời là phần phụ truyện(1 chương) nữa.

 

Còn lại là về một vài fact nho nhỏ:

-KPI của bộ này là 1k tim(để đăng banner)

-đứa dịch bộ này chưa từng chơi Blue Archive(mãi cho đến nửa tháng trở lại đây) hay đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa

-toàn bộ cái mớ này đều là dịch láo + nhét chữ hết

-không phải đứa dịch bận đâu mà là nó kiếm cớ để vòi tiền độc giả đấy(fr)

-truyện được dịch bởi A.I

-tên của tác giả là ‘국문파랑’ hay ‘Korean Blue’ nhưng cũng có thể dịch là ‘Gukmun Parang’ nên mới gọi với cái tên thân thương là Bánh Rán Hàn Quốc

 

Xin gửi lời cảm ơn tới tác giả Bánh Rán Hàn Quốc, editor Hiryuka cùng con laptop 4 năm tuổi và các độc giả đã đồng hành cùng Vann trong hành trình một năm vừa qua.

 

Trang trọng.

 

Vannesith.

 

22/6/2025

Vann: trung bình các bác đầu ngõ buổi sáng Vann: khôngggggggggggggggggggggggggggggggggggggg acn Vann: cô em vợ an ủi chị vợ cô đơn? Thúy Vân cưới Kim Trọng vì được Thúy Kiều nhờ nhưng Kim Trọng cứ mãi mong ngóng Thúy Kiều?? NTR??? Vann: Navy Blue Wave Vann: Orange Fairy Tail Vann: Kasumi cry x100 kasumi Vann: Gray Knight Vann: Magenta Comet Vann: Maroon Needle Vann: wherearethey Vann: bí danh của nhân vật Vann: guy